Vũ Trinh là người có phong cách tao nhã ưa thích thơ rượu, đương nhiên không thể nhẫn nhịn sự tiêu điều như vậy, vì thế khi Mai Trục Vũ về nhà, liền phát hiện trong viện có thêm chút hoa mai, trà sơn, loại hoa cỏ có thể nở vào mùa đông.
Nhớ tới trước đây Vũ Trinh từng thề thốt rằng viện này rất tốt, hoàn toàn không cần phải sửa sang thêm gì nữa, lại nghĩ tới sau này nàng vô tình hay cố ý âm thầm trồng thêm mấy loại hoa cỏ, Mai Trục Vũ đứng trước cửa sổ nhìn những nụ hoa mai, lắc đầu bật cười, không nói gì cả.
Vũ Trinh ưỡn bụng chậm rãi ung dung đi tới, thấy hắn đang nhìn hoa mai, liền sáp lại nói: "Chờ hoa nở, ta sẽ cắt cho chàng mấy cành cắm vào bình."
Nói xong nàng tựa hồ nhớ tới điều gì, vỗ tay giật mình nói: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trước đây ta đã từng nói đợi năm nay hoa mai nở thì sẽ đi Mai Viên chơi một ngày, hoa mai rất nhanh sẽ nở."
"Nơi đó vào mùa đông khi hoa mai nở sẽ mời một vị đầu bếp giỏi ở Thường Châu đến làm tiệc Mai Hoa, mùi vị rất ngon, còn có rượu Bích Mai kia nữa..." Nói tới đây, Vũ Trinh chép miệng, vẻ mặt đầy sầu khổ và tiếc nuối vỗ nhẹ vào bụng mình.
Từ sau khi được cho biết uống rượu có hại cho hài tử trong bụng, nàng đã tạm thời kiêng rượu, nhưng việc này thật sự rất đau khổ, nàng cũng không biết đã bao lâu rồi mình không nếm mùi rượu, cảm giác như đã mười năm.
Nàng tiếc nuối nghĩ tới năm nay sẽ không được uống rượu mai mới ra, nhịn không được vỗ vỗ cánh tay Mai Trục Vũ nói: "Lang quân, đến lúc đó ta không thể uống, chàng phải thay ta uống nhiều một chút đấy."
Mai Trục Vũ lắc đầu,"Không, ta cũng không uống." Nếu không, đến lúc đó Vũ Trinh ngửi thấy mùi rượu lại không thể uống, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhất định sẽ càng thêm khó chịu.
Hoa mai còn chưa nở, Vũ Trinh đã có ngày sai người mang về hai chậu hoa màu xanh.
Cây hoa này có củ như tỏi, lá xanh dày, mọc lên hoa trắng nhị vàng, hiếm lạ nhất vẫn là mùi hương hoa này dị thường, đặt một chậu ở trong phòng, mùi thơm tỏa khắp gian phòng.
"Thơm không? Cái này gọi là "Thủy Tiên", ta đã lâu ra khỏi cửa, hôm nay hiếm khi có hứng đi ra ngoài dạo chơi, ở chợ Tây gặp được một thương nhân Ba Tư tới buôn bán, mua từ trong tay hắn, nghe nói là vật từ ngoại quốc đến, trước đây ta thật sự chưa từng thấy loài hoa này." Vũ Trinh hào hứng bừng bừng giới thiệu, vừa bưng một chậu đặt lên bàn sách của Mai Trì Vũ Mai Trục Vũ thấy nàng ưỡn cái bụng càng ngày càng lớn đi lại trong gió, trái tim nhảy lên cao, động tác trong tay cũng không khỏi dừng lại, ngưng thần nín thở nhìn chăm chú nàng buông chậu hoa xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Trinh tựa hồ nhận ra tâm tư của hắn, bỗng nhiên nhảy nhảy tại chỗ hai cái, thấy vậy trán Mai Trục Vũ cũng nổi gân xanh theo.
Vũ Trinh tựa vào bàn cười nhạo hắn: "Lo lắng cái gì, con khỏe lắm, sẽ không thật sự nhảy ra khỏi bụng đâu." Dường như quên mất lúc đầu mang thai là ai thường xuyên lo lắng con sẽ nhảy ra.
Đánh cũng không nỡ đánh, quở trách cũng không nỡ quở, chỉ nói được vài câu, chẳng có chút tác dụng nào, Vũ Trinh chỉ vừa cười hì hì lại gần hôn hắn, rồi nói mấy lời ngon ngọt cam đoan - dù sao nói xong rồi quên, lần sau nàng vẫn dọa người như vậy.
Vũ Trinh lại biến thành mèo, ở trong sân chơi với ngỗng.
Ngỗng từ khi tự do vào sân, nghiễm nhiên coi nơi này như lãnh địa của nó, mỗi ngày ưỡn bộ ngực lông nhung bóng loáng nghênh ngang dò xét chung quanh, trừ Vũ Trinh và Mai Trục Vũ ra, những người khác nó đều khinh thường.
Lần đầu tiên Vũ Trinh biến thành mèo từ dưới mắt ngỗng nhảy vào trong sân, ngỗng không nhận ra đây chính là vị chủ nhân tiện tay suýt nữa nhổ sạch lông trên mông nó, khí thế hung hăng muốn xông lên bảo vệ lãnh địa, bị một cú đấm mèo của Vũ Trinh đập vào trong ao nước, vẫn bất khuất tiến lên đánh nhau.
Mai Trục Vũ nghe thấy động tĩnh liền mở cửa sổ ra xem, vừa hay trông thấy con mèo mun bụng to từ trên không nhảy xuống đạp lên đầu con ngỗng, hắn sợ đến nỗi đồng tử co rút lại, lập tức ném quyển sách trong tay xuống đất, từ cửa sổ phóng ra ngoài, một tay ôm lấy con mèo mướp, tay kia bóp cổ con ngỗng, cưỡng chế chấm dứt trận chiến này.
Sau đó, Vũ Trinh cực kỳ buồn chán lại cố ý biến thành mèo đi trêu chọc con ngỗng, đuổi theo con ngỗng chạy khắp sân, nhưng sau nhiều lần, con ngỗng nhận ra nàng là ai, vì muốn sống nên chủ động nhường ngôi vị bá chủ cả sân.
Vũ Trinh không tìm được trò vui, liền thỉnh thoảng biến thành hình dạng mèo, ngồi xổm trên lưng con ngỗng, để con ngỗng cõng nàng đi tuần tra lãnh địa, dạo quanh sân hai vòng, cái dáng vẻ đó khỏi phải nói là buồn cười biết bao, cho dù Mai Trục Vũ lo lắng con ngỗng sẽ làm rơi con mèo mướp béo ú trên lưng xuống, nhưng nhìn cảnh tượng này, cũng không khỏi mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT