Vũ Trinh nghiêng đầu nhìn biểu cảm của hắn: "Chàng đang suy nghĩ gì vậy?" Nụ cười của nàng dần dần trở nên không có ý tốt: "Có phải là nghĩ tới điều gì không..."

Bất luận thế nào Mai Trục Vũ cũng không chịu nói, Vũ Trinh gãi eo hắn, muốn moi bí mật nhỏ này từ miệng hắn, đáng tiếc Mai Trục Vũ không sợ, một tay ôm lấy hai tay nàng, Vũ Trinh không sao thoát được.

Được rồi, sức lực lớn chính là lợi hại.

Hai người ngồi ở chỗ này một buổi chiều, Vũ Trinh cũng náo loạn cả buổi chiều, nhưng rốt cuộc vẫn không biết vì sao lúc đầu khi Mai Trục Vũ nhìn thấy khe núi này, lại có vẻ mặt như vậy.

Sau khi mọi người hội hợp, phát hiện Trinh tỷ và tỷ phu không mang về con mồi nào, Vũ Trinh còn thẳng thắn nói phu thê hai người đi ngắm phong cảnh, khiến mọi người ồn ào một phen.

"Không sao, chúng ta lần này thu hoạch không ít, nhất định có thể thắng được Lý Thích Chương!"

Nhưng mà, Lý Thích Chương từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện, ngược lại là những thiếu niên quý tộc đi theo hắn lục tục xuất hiện, nhưng Lý Thích Chương đã mất tích.

Lý Thích Chương mất tích, liền mất tích bảy tám ngày, cho đến khi bọn Vũ Trinh rời khỏi Tây Sơn, trở về Trường An, hắn mới được người ta tìm thấy từ trong núi.

Lý Thích Chương được tìm thấy trong tình trạng hai má hõm vào, râu ria lún phún, sâu vào hôn mê, sau khi tỉnh lại bị dọa sợ vỡ mật, ôm đầu kêu lên có quỷ, sau khi tĩnh dưỡng vài ngày mới đỡ hơn một chút, nhưng cũng giống như chim sợ cành cong, nghe được tiếng vang lớn hơn liền sợ tới mức ôm đầu chạy trối chết, không chỉ có hắn, mấy người hầu đi theo hắn, cũng bị dọa không nhẹ, nhưng bị hỏi mấy ngày mất tích đã trải qua những gì, trên mặt đều mang vẻ sợ hãi ngậm miệng không nói.

Cũng có người hoài nghi Lý Thích Chương bị Vũ Trinh phái người thu thập, nhưng Vũ Trinh vẻ mặt vô tội, lại còn có đông đảo các công tử tiểu thư quý tộc làm chứng, nàng căn bản không có cơ hội tra tấn Lý Thích Chương, vì thế việc này chỉ có thể bỏ qua, Tiêu Sơn vương Lý Thích Chương rất nhanh được hộ tống về phủ tĩnh dưỡng, lần này cũng không biết phải tu dưỡng bao nhiêu năm mới có dũng khí trở lại Trường An.

Sau mùa thu săn bắn năm ấy, Mai Trục Vũ đột nhiên nổi danh trong diới thân hữu của Vf Trinh: truvền thuyết về "Mai đao trưởng" được lưu truyền trong giới này.

Đầu tiên là do vị lang quân mặt dày quen biết Vũ Trinh nhiều năm mang lễ vật tới cửa, mời Mai Trục Vũ đi xem trang viện bị ma quỷ quấy nhiễu trong nhà, sau đó cứ cách vài hôm Mai Trục Vũ lại được người mời đi.

Có khi là mấy tiểu tinh quái gây rối, bị Mai Trục Vũ tiện tay thu phục mang về nhà cho Vũ Trinh chơi đùa, có khi là tiểu yêu lén lút xâm nhập Trường An làm loạn, cũng đem về giao cho Vũ Trinh, để nàng đưa tới Yêu thị quản lý.

Nhưng phần lớn thời điểm đều là chuyện nhỏ nhặt, căn bản chẳng có vấn đề gì, chỉ là người ta nghỉ ngờ sinh ra ám ảnh mà thôi.

Chỉ có một lần, phát hiện gia đỉnh vì tham của mà giả thần giả quỷ, cũng bị Mai Trục Vũ trực tiếp áp giải vào ngục thẩm vấn.

Ngoài thân phận đạo sĩ, hắn còn là quan Hình bộ.

Ngày thu vụt qua, khi lá vàng khắp thành rơi lả tả, gió lạnh từ phương Bắc ùa về, mùa đông đã tới.

Đến mùa đông, bụng Vũ Trinh càng lúc càng lớn, nàng cũng chẳng còn thích náo nhiệt khắp nơi, ngay cả những khúc ca nàng yêu thích nhất cũng không còn hứng thú, mỗi ngày sở thích lớn nhất của nàng chính là cuộn tròn ngủ, hơn nữa còn nhất định phải ngủ trong lòng lang quân.

Sau khi biến thành mèo, con mèo mướp mập lên không ít, bụng cũng có thể sờ thấy phồng lên.

Mai Trục Vũ sáng sớm đứng dậy đi trực, đắp lại chăn nhẹ mềm cùng lớp lông tuyết trắng cho phu nhân, buông rèm, chỉnh lại lò hương, để nàng có thể ngủ ngon.

Nhưng đợi hắn làm việc ở Hình bộ được một canh giờ, vẫn luôn nhìn thấy một con mèo mướp lười biếng nhảy qua cửa sổ, quen thuộc chui vào lòng hắn.

Trong nhà có hoàn cảnh thoải mái dễ chịu như vậy mà không ngủ, cứ nhất định phải đến nơi này, Mai Trục Vũ rất bất đắc dĩ, đã nói với nàng nhiều lần, nhưng Vũ Trinh cứ cười hì hì nói gì cũng được, quay đầu liền quên sạch, mỗi ngày vẫn cứ giả ngu giả điếc, phát huy đến mức tận cùng.

Mai Trục Vũ cũng chẳng biết làm sao với nàng, đành phải chiều theo, chuẩn bị tấm đệm lông thật dày ở quan phủ Hình bộ, đợi Ly Hoa Miêu chạy đến, liền lấy nó làm chăn bông cho nàng.

Vì thế các quan viên khác của Hình bộ thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng như vầy - Mai Lang trung ngồi trước án thư đề bút làm việc, trong lòng ôm con mèo lười chỉ biết ngủ, cả phòng tĩnh lặng, khiến người ta bất giác cảm thán "Cuộc sống này quả thực thong dong biết bao".

Mùa đông dần sang, hoa cỏ trong viện điêu linh, sau khi sắc xanh tươi tốt của mùa hè đều biến mất, trong viện chỉ có một lùm trúc vẫn xanh thẫm, trông có vẻ hơi tiêu điều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play