Loại linh phù này, trước kia nàng cũng từng thấy Sương Hàng sử dụng, nhưng mà lần trước Sương Hàng đạo trưởng vẽ ra một đạo cũng tốn không ít thời gian, hơn nữa chỉ có thể dùng ba đạo là đã kiệt lực, lại nhìn lang quân, đã mười sáu đạo, nửa bầu trời đều là linh phù chồng chất, vậy mà vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu linh lực bất túc.
Vừa vẽ linh phù, vừa sử dụng kiếm, đạo môn lấy kiếm dẫn lôi thuật, Vũ Trinh chỉ từng thấy có người dẫn lôi trắng đến, mà lang quân lại dẫn chính là tử lôi.
Vũ Trinh chỉ từng nghe nói, chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
Loại tử lôi này so với bạch lôi thông thường còn lợi hại hơn, là thuật pháp lợi hại nhất để trị yêu tà.
Mắt thấy vừa rồi nàng vất vả cực khổ mới làm tiêu tan được một nửa Ôn Thần, lại bị lang quân dùng linh phù trói lại, dẫn tới tử lôi oanh kích, chỉ chốc lát sau lại biến mất hơn phân nửa, Vũ Trinh không khỏi than thở, thầm nghĩ sớm biết lang quân lợi hại như vậy, vừa rồi nàng còn phí sức lực gì đi nuốt ôn khí của Ôn Thần, thứ đồ chơi đó hương vị cổ quái khó nuốt, sau này nàng vì bài trừ ôn khí này còn phải chịu chút khổ sở.
Bên này ba người đang quan chiến đều có suy nghĩ riêng, bên kia Mai Trục Vũ lại đơn giản hơn nhiều, hắn gặp yêu tà chưa bao giờ do dự, cứ thế ra tay là diệt, lựa chọn đều là biện pháp ngắn gọn nhanh chóng nhất.
Lại bởi vì vừa rồi Vũ Trinh phun ra một ngụm máu, hiện giờ trên tay hắn vẫn còn cảm nhận được hơi nóng rực kia, đốt cho cả người hắn tức giận, ra tay lại nặng thêm ba phần.
Ôn Thần nói cho cùng cũng chỉ là tạp chất uế tà hỗn tạp, Vũ Trinh cũng là một loại phi nhân, cho dù có năng lực xuất chúng, đối phó loại đồ này rốt cuộc vẫn không thuận tay bằng Mai Trục Vũ, đạo pháp Mai Trục Vũ tu luyện chính dương cương liệt, vừa khéo khắc chế những thứ này, vì thế Ôn Thần vốn đã bị trọng thương dưới cơn thịnh nộ của hắn lại càng co rút lại, cuối cùng như một tảng băng mỏng bị ánh dương chiếu rọi, tan chảy thành một vũng nước đục ngầu độc ác.
Loại ác thủy này tuy không gây hại lớn bằng Ôn Thần, nhưng nếu để nó hội tụ vào tầng mây, trận mưa kế tiếp, cũng có thể khiến không ít người và thú vật nhiễm bệnh dịch.
Mai Trục Vũ lấy kiếm gỗ đào cắt vào lòng bàn tay mình, máu tươi của chính hắn hòa cùng máu Vũ Trinh vừa bôi lên tay, bị hắn vẽ thành một đạo huyết phù, tạm thời trấn áp một vùng ác thủy đang lưu động.
Làm xong những việc này, hắn phất tay áo một cái, trở lại trên đỉnh thành lâu tiến về nhía Vũ Trinh.
Khi đi ngang qua Hộc Châu, Hộc Châu theo bản năng lùi lại phía sau, như sợ bị linh khí và Tử Lôi chi lực còn sót lại trên người hắn làm tổn thương.
Mai Trục Vũ nhận ra điều này, bèn chậm bước, đồng thời cố gắng thu liễm linh khí đang tràn ra ngoài cơ thể.
Đến khi hắn tới bên cạnh Vũ Trinh, đã trở lại thành Mai Trục Vũ với khí tức bình thường.
Nếu không phải trên tay hắn vẫn còn cầm thanh kiếm gỗ đào nhuốm máu kia, Vũ Trinh hẳn đã cho rằng mình vừa nằm mơ.
Lang quân đột nhiên thay đổi thân phận, Vũ Trinh thấy hắn đi đến trước mặt mình, trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ ra làm sao để đối mặt với hắn, kết quả lang quân nhìn qua thì lại thích ứng rất tốt, không khác gì thái độ trước đó, nửa quỳ trước mặt mình hơi lo lắng hỏi nàng,"Nàng còn khỏe chứ, bị thương ở đâu?"
Sương Hàng đạo trưởng thật vất vả ổn định tâm thần, nhìn thấy một màn này, dường như không cách nào nhìn thẳng, lại giống như không thể tiếp nhận, quay mặt đi dùng sức khắc chế vẻ mặt của mình.
Vũ Trinh bị lang quân của mình nắm tay, đối diện với đôi mắt đen tràn đầy lo lắng và quan tâm của hắn, đột nhiên bật cười.
Nàng ho khan một tiếng, hỏi: "Chàng là tiểu sư thúc của Sương Hàng đạo trưởng? Đệ tử Thường Hi quan?"
Mai Trục Vũ liếc nhìn Sương Hàng bên cạnh, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng hiện giờ ta đã không còn là đệ tử của Thường Hi Quan nữa."
Hắn nói một cách bình thản, tựa hồ không hề để tâm, nhưng Vũ Trinh nhìn ra tâm trạng của hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, nên không hỏi nhiều, mà chuyển sang nói về bản thân mình: "Chàng có biết thân phận của ta không?"
Lần này Mai Trục Vũ im lặng một lúc mới đáp: "Vừa mới biết."
Vũ Trinh nói: "Ta là Miêu Công của Yêu Thị, chàng có ý kiến gì về thân phận này?" Tuy nói là người quản lý chúng yêu ở Trường An, cũng khác với yêu quái bình thường, nhưng vẫn có một số người trong đạo môn coi thường việc giao thiệp với các nàng.
Mai Trục Vũ cụp mắt xuống, cúi người ôm lấy nàng: "Không có ý gì cả, chúng ta về trước đi, xem vết thương của nàng rồi hãy nói, kéo dài như vậy không được."
Hắn ôm Vũ Trinh đứng lên, trong chớp mắt nhảy xuống thành lâu, Vũ Trinh nghe hắn nói: "Thân phận của ngươi, trong lòng ta trước sau chỉ có một, những thứ khác... đều không quan trọng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT