Sương Hàng phát hiện thân hình tiểu sư thúc bên cạnh không biết vì sao đột nhiên khựng lại, tiếp đó bỗng nhiên biến mất, lại ngước mắt nhìn lên, tiểu sư thúc đã xuất hiện ở bên cạnh Miêu Công, một tay đỡ lấy người, hạ xuống trên đỉnh thành lâu.
Quả nhiên không hổ danh tiểu sư thúc, tốc độ nhanh như vậy.
Sương Hàng đuổi theo, còn chưa kịp nói gì đã phát hiện ra giữa tiểu sư thúc và Miêu Công của mình, dường như có điểm kỳ quái.
Vũ Trinh dốc toàn lực một kích đánh tan một nửa ôn thần chết tiệt kia, bản thân cũng bị trọng thương, vốn định hạ xuống giảm bớt lực, nào ngờ giữa không trung bị người ta đỡ lấy, người kia xuất hiện quá nhanh, nàng căn bản không hề hay biết, đợi rơi xuống đỉnh thành lâu nhìn rõ bộ dáng người nọ, Vũ Trinh mới kinh ngạc thốt lên: "Lang quân?"
Nàng khó lòng tin được mắt mình, chẳng lẽ do trọng thương mà hoa mắt? Nếu không vì sao lại trông thấy Mai lang quân yếu ớt của mình xuất hiện ở đây vào lúc này? Hắn chẳng phải là người bình thường sao?
Mai Trục Vũ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tay nhanh hơn đầu óc đưa ra vuốt ve.
Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng Vũ Trinh vừa thốt lên hai tiếng "lang quân" liền phun ra một ngụm máu, vừa vặn phun hết lên tay Mai Trục Vũ.
Máu tươi bắn lên tay trái của Mai Trục Vũ, khiến bàn tay kia vô thức run rẩy, rồi đột nhiên nắm chặt lại.
Bên kia chỉ còn lại hơn phân nửa ôn thần tụ tập lại, Hộc Châu bị thương nhẹ liếc nhìn bên này, tạm thời tự mình tiến lên ngăn cản.
Mai Trục Vũ nửa đỡ lấy Vũ Trinh, thấy tình thế bất ổn, buông bàn tay đẫm máu tươi xuống, nói với Sương Hàng: "Lại đây hộ giá."
Sương Hàng vô thức chạy tới, mà Mai Trục Vũ buông Vũ Trinh xuống định xoay người, bị Vũ Trinh kéo lại,"Đợi đã, chàng..." Nét mặt của hắn có chút khó coi, tình huống cũng quá hỗn loạn, Vũ Trinh chỉ là vô thức giữ chặt hắn lại, nhưng không biết nên nói cái gì.
Cứ do dự như vậy một hồi, Mai Trục Vũ xoay người nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng: "Không sao, nàng đừng nóng vội, chờ qua việc này rồi nói sau."
Vũ Trinh buông tay, cắn răng nuốt lại một ngụm máu tươi đã tràn đến cổ họng.
Mai Trục Vũ đã nhìn ra, lạnh lùng rút thanh kiếm gỗ đào nặng nề, lại chuyển từ tay phải sang tay trái.
lạnh.
Tiểu sư thúc lại dùng tay trái, có thể thấy là cực kỳ tức giận, hắn đã nhiều năm không dùng tay trái cầm kiếm, bọn họ đều cho rằng cả đời này tiểu sư thúc cũng sẽ không dùng tay trái cầm kiếm nữa, nhưng hôm nay... Sương Hàng không khỏi nhìn về phía Miêu Công, tiểu sư thúc quen biết Miêu Công? Hắn vừa rồi chính mắt nhìn thấy, Miêu Công và tiểu sư thúc quả thật là kỳ quái, vừa sờ mặt vừa nắm tay.
Nhưng trước đó hắn nhắc tới Miêu Công, cũng không thấy tiểu sư thúc có phản ứng gì.
Sương Hàng đạo trưởng tâm tình phức tạp đứng bên cạnh Vũ Trinh, theo lời dặn dò của tiểu sư thúc mà chăm sóc nàng, nhưng trên thực tế, căn bản không có gì để chăm sóc cả, bởi vì từ sau khi tiểu sư thúc của hắn ra tay, ôn thần bị Vũ Trinh nuốt một nửa kia đã bị tiểu sư thúc khống chế chặt chẽ ở bên ngoài, một chiếc xúc tu nhỏ cũng không thể vươn tới chỗ bọn họ, cho nên bọn họ rất an toàn, chỉ có thể đứng yên lặng nhìn.
Hộc Châu cũng lui xuống, đồng dạng đứng ở một bên, ôm lấy ngực có chút đau nhói, ánh mắt quái dị nhìn Mai Trục Vũ bên kia.
Nàng là phụ tá của Vũ Trinh, đương nhiên nhận ra "nam nhân của Miêu công" Mai Trục Vũ này, trước đây còn suýt bị hắn đưa vào phường giám do binh lính tuần phòng trông coi.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, vị Mai gia Đại Lang hoàn toàn không khác gì người thường kia, lại là một đạo sĩ lợi hại như vậy.
Nhìn linh quang trong suốt bộc phát từ trên người y, Hộc Châu đã hiểu mình đã nhìn lầm rồi.
Vị này rõ ràng là phản phác quy chân, khí tức thu liễm hoàn toàn nên không nhìn ra được.
Hộc Châu lại nhịn không được liếc nhìn Miêu Công nhà mình một cái, nàng không nhìn ra thì thôi, Miêu Công cùng người ta sớm chiều ở chung, còn cùng giường chung gối mà cũng không nhìn ra, có thể thấy quả nhiên tình cảm đã che mờ đôi mắt, một Miêu Công thông minh cũng thành ra một con mèo ngốc rồi.
Về phần Vũ Trinh, nàng nhìn Lang quân toàn thân tỏa ra thanh chính linh khí, đã từ trạng thái hơi căng thẳng trước đó thả lỏng xuống, cũng không muốn đi qua hỗ trợ nữa, an tâm ngồi xếp bằng trên mái nhà, lấy ra một cái khăn lau máu nơi khóe miệng mình.
Nàng trước đó dùng quá nhiều Xích Lôi, ngũ tạng lục phủ bị trùng kích, mới phun ra máu, nhưng kỳ thực vấn đề này không nghiêm trọng lắm, ít nhất không nghiêm trọng bằng nửa phần ôn khí còn sót lại mà nàng đã nuốt vào.
ở bên kia.
Trên thực tế nàng vẫn còn chưa hoàn hồn, vị lang quân kia của nàng sao bỗng nhiên từ một người bình thường lại biến thành đạo sĩ? Hơn nữa còn là một vị đạo sĩ lợi hại như vậy, nhìn tay thuần thục Linh Phù thuật kia, uy lực so với những người trong đạo môn khác mà nàng từng gặp còn lớn hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT