Sau khi Quý Chu Chu nhìn thấy mặt Cố Quyện Thư sửng sốt một chút, tên khốn Kiều Dưa Hấu kia chỉ nói mình bị đánh, nhưng không nói đánh Cố Quyện Thư thành ra như vậy á! Lúc này mắt trái của Cố Quyện Thư hơi ứ máu, cả hốc mắt đều sưng, trên mũi cũng rách một chút, vết máu phía trên đã đọng lại, rồi nhìn tay phải của anh, cũng trầy vài chỗ.
Mà băng vải trên tay trái còn chưa tháo ra, thoạt nhìn chính là chỗ gãy xương chưa lành hẳn nhỉ.
Quý Chu Chu cảm thấy mình tức đến mức không thở được.
Vừa quay đầu lại thấy được cô gái nhỏ đã lâu không gặp, Cố Quyện Thư cũng có chút thất thần, sau đó chú ý tới vết thương mà cô đang nhìn chằm chằm, theo bản năng quay mặt đi, sợ cô cảm thấy mình xấu xí.
Ngại ngùng ngắn ngủi qua đi, Cố Quyện Thư đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân cô tới nơi này, e là vì cái tên ngốc kia mới đến nhỉ. Anh hừ nhẹ một tiếng, nhìn thấy khuôn mặt cô rõ ràng gầy đi, tâm tình vốn là bực bội càng thêm bực bội. Cố Quyện Thư trầm mặt xuống, mắt nhìn thẳng lướt qua người cô, đi đến ghế của mình ngồi xuống.
Quý Chu Chu chớp chớp mắt, ý thức được mình bị làm lơ, trực tiếp tức cười, xoay người kéo ghế dựa ngồi đối diện Cố Quyện Thư. Cố Quyện Thư còn muốn tránh né, bị cô đánh một cái đàn áp lại.
"Ê, sao cô lại thế này?" Một vị cảnh sát mở miệng nhắc nhở, Quý Chu Chu là người bên Kiều Tây, bọn họ chính là nhìn thấy đó, ở cục Cảnh sát cũng dám ra tay, thật không có pháp kỷ(*) quá rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play