Dạ Tiền Tình bị đau đến tỉnh lại, mở ra đôi mắt đen đẫm nước mắt, nàng cau mày, tơ lơ mơ nhìn thứ đỏ chót lấp lánh trước mắt.
Nhìn được rõ ràng, nàng nhảy dựng lên, chui khỏi lòng nam tử... Mở to mắt đẹp, nàng quan sát mọi thứ, rồi dùng ánh mắt bò tót nhìn khăn đỏ vào nam từ vừa ôm mình.
Con bò tót Dạ Tiền Tình sau đó bước chân lại gần khăn đỏ Hàn Phong Vũ để nhìn được rõ hơn.
Á đù! Dạ Tiền Tình nhìn được rõ đây là mỹ nam thì kêu lên, chân lại lùi ra sau.
Những kí ức lạ lẫm không quen này từ đâu chui tới vào đầu nàng vậy má? Còn nữa, nàng uống rượu hay sao, đầu mờ mịt mắt xoay vòng, WTF?
Tân Phương Phương, Hàn Phong Vũ, Đoan vương gia, Huyền Quân Quân?
Nam x nam, công lạnh lùng, thụ ngượng ngùng, Tân Phương Phương, người qua đường, nữ phụ đam mỹ gần gần trong truyền thuyết.
Đây là những nhân vật trong quyển truyện đam nàng nhai nuốt trước ăn cỗ.
Nội dung, nam bị ép giả nữ, thay biểu tỉ gả đi cho nam nhân tàn phế, vì cứ nghĩ tàn phế làm được gì? Thêm hỗ trợ giả gái, mua chuộc người kiểm tra, người trong phủ, vậy không bị phát hiện.
Hàn Phong Vũ là người giả nữ, nam nhân tàn phế Huyền Quân Quân, Đoan vương gia, chiến thần một thời, cũng do chinh chiến nên bị thương, đôi chân phế đi.
Hàn Phong Vũ gả vào, tuy thành hôn không thuận vi nữ phụ Tân Phương Phương phá, tuy thế, động phòng rất 'thuận' lợi, Huyền Quân Quân vào phòng, không gỡ khăn hỉ mà thôi tắt đèn, lên giường đè tân nương ra động, rồi biết là nam nhân như mình, Huyền Quân Quân cười lạnh, 'động' nát hoa phía đươi tân nương như trừng trị.
Vì sao Đoan vương phóng khoáng thế à?
Đại khái do ghét nữ nhân với Hàn Phong Vũ quá yêu kiều, tiểu yêu tinh đi.
Ban đầu Huyền Quân Quân không ý định chạm vào, chỉ muốn đùa cợt một chút, là biết được đây là nam, cảm thấy thú vị, thích thú nên làm thật.
Một đêm tình ướt át triền miên, điên cuồng chiếm đoạt, Đoan vương gia nhiều năm thủ thân do quá nhiều trận chiến, sau lằn động giường, lập tức động tâm.
Hàn Phong Vũ hôm sau ôm mông sưng đỏ, ủy khuất khóc thấm...
Biết được, phu quân mình giả tàn phế!
Sau một cuộc tình máu và nước mắt diễn ra.
Nàng ha ha... thật sự, chiến thần một thời, người người ngưỡng mộ, không ngờ là tên tâm lý vặn vẹo thế.
Còn nàng, giờ trở thành nữ phụ cướp tân nương, Tân Phương Phương, nhân vật thầm thương trộm nhớ tân nương Hàn Phong Vũ.
Cùng là thành mai trúc mã với Hàn Phong Vũ, nữ phụ số phận nhạt nhẽo.
Cái đựu gì vậy? Chưa kịp ăn đồ cúng giỗ đầu, hửi nén hương trầm cao cấp mà? Why đã xuyên không rồi?
Why xuyên không?
Dạ Tiền Tình càng nghĩ, vẻ mặt càng táo bón hơn, nàng đưa tay lên vò đầu, bứt tóc, một hồi không may chạm vào vết thương ở đầu đang rỉ máu.
Á... moe, đau quá xá. Nàng kêu lên, Hàn Phong Vũ thấy vậy không im lặng được, thốt lên lời quan tâm : Phương Phương, muội không sao chứ, để huynh xem nào.
Hắn định bước đến gần nàng, nhưng nàng lần nữa tránh xa hắn, nàng đột ngột nhẹ giọng, nghiêm nghị : Muội không sao cả, vừa nãy huynh nói, ý muốn chúng ta kết thúc đúng không, được, muội đồng ý, kể từ giờ, Tân Phương Phương chẳng thể nào làm phiền huynh... Nàng thay kiểu xưng : Đoan vương phi, người để tiểu nữ dẫn người về, cũng cho tiểu nữ tạ lỗi với Đoan vương gia được không?
Vết thương của muội, còn nữa, muội đang say, như thế bất ổn. Hắn đáp, vì mấy câu xa lạ của nàng, hắn nhịn chẳng được, ánh mắt quan sát nàng thêm lâu.
Vừa rồi hắn rời đi, mà nghe thấy tiếng va đập mạnh, hắn vội chạy lại, hốt hoảng nhìn Tân Phương Phương ngã tựa tường, máu từ đầu chảy dòng, hắn sợ hãi đỡ nàng, rối rắm lau vệt máu, chút sau nàng tỉnh lại, hắn thấy mắt nàng khi ấy xa lạ, nhu thuận, mềm mại, thơ ngây biến mất, thế vào ngờ vực, hờ hững.
Hành động, lời nói phải đâu của Tân Phương Phương, giống một người khác hơn.
Nàng luôn dịu dàng, khi bị thương thì nghẹn ngào, hai cái dùng đối mặt với hắn cơ.
Hay do nàng bị hắn kích động nên nhất thời thay đổi?
Hàn Phong Vũ bên này không thấu hiểu suy ngẫm, bên kia Dạ Tiền Tình trả lời : Tiểu nữ không sao, một vết thương nhỏ mà thôi, nếu vì nó làm Đoan vương gia hiểu lằm sẽ không tốt.
Tình tiết bây giờ, là Tân Phương Phương bị Hàn Phong Vũ khước từ, đau lòng tự sát mà không thành, ngược lại tỉnh lại từ vòng tay Hàn Phong Vũ, Hàn Phong Vũ vẫn nghĩ tình cũ nên quan tâm đôi chút đưa Tân Phương Phương u mê về Tân phủ, vậy là Hàn Phong Vũ chậm trễ về bái đường.
Đoan vương gia không sai người tim tân nương mình, muốn tân nương tự trở về, mà ngờ đâu, tân nương chỉ quản kẻ phá hỏng hôn lễ, chẳng quản về bái đường, Đoan vương tức giận cũng từ đấy ghim Tân Phương Phương, sau nữa chuyện lễ thành hôn bị náo truyền đến tai Hoàng thượng.
Hoàng thượng tức giận, dù cho Đoan vương không như trước thì vẫn là vương gia tôn quý, người hoàng thất, Tân Phương Phương chỉ là tiểu thư nho nhỏ, nữ nhi Thừa tướng mà dám không coi ai ra gì, làm càn, sai trái, phá hỏng hôn sự của Đoan vương xong không tạ lỗi.
Khác gì coi thường hoàng thất? Chuyện này truyền ra, người ta sẽ nói gì?
Hoàng thất thấp kém.
Càng nghĩ càng tức, Hoàng thượng lệnh người gọi ba người, Tân Phương Phương, Đoan vương gia, Hàn Phong Vũ lên, Tân Phương Phương bị trách phạt, Hoàng thượng dự chém đầu, may Hàn Phong Vũ lên tiếng giải thích cùng phụ thân Thừa tướng xin cho, Hoàng thượng mới hả giận, miễn tội chém đầu thành phạt trượng, chép chữ.
Tân Phương Phương đau mông về, rồi bị phụ thân phạt quỳ, xin lỗi Đoan vương gia, xong cấm túc nửa năm.
Nàng chua muốn bị ăn liên hoàn phạt thế đâu, lúc này đi xin lỗi công, mang thụ về còn kịp, ít nhất có thể giảm tội!
Cuối cùng, Hàn Phong Vũ cùng Dạ Tiền Tình trở lại Đoan vương phủ.