Dưới tán hoa rơi rụng lả tả, hai thân ảnh đứng gần gốc cây, một nữ nhân vận lam y đứng đằng sau, một nam nhân ngồi xe đẩy ở trước, cả hai im ắng đem mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, kệ mọi người phía xa hiếu kì nhìn lại.
"Vương gia, người dẫn ta tới đây làm gì?" Bỗng giọng mềm nhẹ của lam y nữ tử vang lên, hòa vào gió trời, theo gió truyền qua tai nam nhân ngồi xe đẩy.
Nam nhân ấy nghe, không mặn, không nhạt đáp người vừa hỏi, đứng bên cạnh : "Nghe nói nàng thích thưởng hoa, nơi này trùng hợp đến mùa hoa nở, nên bản vương muốn chiều nàng đi xem." Tiếng trầm trầm phát ra ở miệng nam nhân
Hắn nam nhân, gương mặt anh tuấn trọn vẹn lạnh lùng, sở hữu đôi mắt đại bàng tinh thông, ánh mắt chẳng có tạp chất, y nguyên sắc bén. Hai cánh môi khép hờ, cùng chiếc mũi thẳng nhẹ hít thở, hàng mày mỏng tự nhiên, vẻ mặt không một biểu cảm dư thừa nào.
Mang trên mình áo choàng tối màu, rộng rãi, nam nhân che đi thân mình và đôi chân tàn đang bị mọi người soi mói.
"Ra thế, tạ ơn vương gia ưu ái ta." Nữ tử cười có lệ, quy củ cúi đầu cảm tạ. Là sâu trong đôi mắt đẹp lại không có lấy một tia vui vẻ nào.
Nữ tử và nam nhân ấy không ai khác chính là Đoan vương gia, Huyền Quân Quân, Đoan vương phi, Hàn Phong Vũ. Người lấy kẻ gả đã gần nửa năm, theo tin tức bên ngoài, hai người rất ân ái, mặn nồng. Mà thực chất không thế.
Hàn Phong Vũ chưa thể chấp nhận nổi chuyện mình bị chói buộc này, gả cho một nam nhân đã là giới hạn, bị đẩy vào thế bị động như cực hạn trong hắn.
Tự tôn chẳng những mất đi, mặt mũi không còn, bản thân thành con rối mặc người tiêu khiển.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play