Ông chủ quầy thịt nghe thấy vậy, càng vui mừng, cười tươi cắt thịt cho Lý Mai, rồi dùng dây gai buộc lại. Nhưng khi nhìn thấy cả chậu nội tạng lợn, ông hơi khựng lại, hỏi: “Cô nương, chỗ nội tạng lợn này không ít đâu, cô định mang thế nào?”
Lý Mai chợt nhớ ra rằng cô đã để giỏ tre trong không gian của mình, rồi quên mất việc gặp Mạnh Thụy Sơn. Bây giờ biết làm sao đây, cô không thể nào lấy giỏ tre ra trước mặt ông chủ quầy thịt được.
Lý Mai ngượng ngùng cười với ông chủ quầy thịt, nói: “Cháu không nghĩ là sẽ mua nhiều như vậy…”
Ông chủ nghe vậy liền nói: “Cô nương, thế này nhé, thịt trên quầy của tôi cũng chẳng còn bao nhiêu, chắc chỉ một lát nữa là bán hết. Hay cô cứ dùng tạm giỏ tre của tôi, không đáng bao nhiêu đâu. Cô cứ mang về, lần sau đến trả lại cho tôi là được.”
Thời nay, người ta thường dùng giỏ tre để đựng đồ, hầu như nhà nào cũng có thể đan giỏ tre. Nguyên liệu là tre nhà tự trồng, trên núi đầy, nên chẳng tốn gì, chỉ mất công đan thôi. Vì thế, ông chủ quầy thịt không lo gì việc cho mượn một chiếc giỏ tre cũ. Đằng nào thì ông ấy cũng bán thịt suốt ngày, biết bao nhiêu giỏ đã hỏng rồi.
Nghe vậy, Lý Mai thấy rất tiện. Ông chủ lại nhiệt tình như vậy, cô quyết định sau này sẽ quay lại quầy này để mua thịt.
Ông chủ quầy thịt gom xương ống lại và nhét vào giỏ tre. Lý Mai thấy thế, liền nói ngay: “Ông chủ, mấy khúc xương kia ông không cần thì để cháu lấy nhé, cháu sẽ mang về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT