Buổi tối Thẩm Thanh Nguyệt nói với Thẩm Mai: “Ngày mai chúng ta đi một chuyến lên huyện, thuận tiện thăm em ba.”

Thẩm Mai ừ một tiếng.

Hai chị em nằm trên giường, Thẩm Mai nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, nói: “Hiện tại con bé còn chưa biết chuyện đâu, nếu biết, khẳng định sẽ cao hứng!”

Thẩm Tú là em ba, năm nay 17 tuổi mới học năm cuối cấp hai. Bởi vì trong nhà muốn giữ cô ở nhà làm việc, người khác sáu, bảy tuổi sẽ học tiểu học trong huyện, Thẩm Tú chín tuổi mới được đi học.

Vốn dĩ khi tốt nghiệp tiểu học thì trong nhà đã không cho Thẩm Tú đi học nữa.

Giáo viên của Thẩm Tú tìm tới, lúc này con bé mới tiếp tục được đi học! Vì chuyện này, ông bà nội lải nhải không ít, nói cái gì chưa thấy có ông bà nào nuôi cháu gái đi học.

Muốn ba chị em các cô vĩnh viễn nhớ kỹ phần ân tình này.

Theo ký ức của Thẩm Thanh Nguyệt, nếu không phân gia, sau khi cô bị gả đi thì sẽ đến lượt Thẩm Tú. Cô bé cố gắng thi đậu cấp ba, lại trở thành lý do cho ông bà nội đòi lễ hỏi cao

Thẩm Thanh Nguyệt kiên trì muốn phân gia, chính vì không muốn xảy ra chuyện tương tự.

Ba chị em các cô vì nhà mẹ đẻ làm trâu làm ngựa, đến phút cuối cùng còn bị ép tới giọt máu cuối cùng. Gả các cô đi, ở nhà mẹ đẻ chưa được hưởng phúc bao giờ, đi tới nhà chồng tiếp tục chịu khổ.

Cũng may, ông trời có mắt, làm Thẩm Thanh Nguyệt trở lại.

Trong bóng đêm, Thẩm Thanh Nguyệt trợn tròn mắt, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ đủ chuyện, phân gia chỉ là bước đầu tiên. Cô muốn mua nhà, tuy rằng thôn trưởng cùng Đại Hoa thẩm đều khá tốt.

Nhưng nhà thôn trưởng còn có hai người con trai. Cả ba chị em các cô đều là phụ nữ, ở một thời gian con được, nhưng ở lâu cũng không tiện.

Thẩm Mai ở bên cạnh cũng không ngủ, nghiêng mặt nhìn Thẩm Thanh Nguyệt một chút, nói: “Rõ ràng chị mới là chị cả, em còn giống chị cả hơn chị.”

Lời này cô đã muốn nói từ ngày hôm qua rồi.

Từ khi ba mẹ qua đời, thái độ của ông bà với các cô càng ngày càng không tốt. Coi các cô như hạ nhân mà sai sử.

Ba mẹ mới vừa qua đời, mỗi ngày Thẩm Mai đều khóc. Chỉ hy vọng một giấc ngủ dậy có thể có kỳ tích xảy ra.

Nhưng không có, hiện thực ép cô phải trưởng thành. Cô là chị cả, tự giác nhận lấy gánh nặng chăm lo hai đứa em em gái, Thẩm Mai có thể chịu khổ, có thể chịu ủy khuất. Chỉ cần hai đứa em gái sống tốt là được.

Chuyện phân gia cô cũng chỉ dám nghĩ thoáng qua trong lòng, căn bản không dám nghĩ sâu. Nhưng giấc mơ xa xỉ này, cư nhiên lại được Thẩm Thanh Nguyệt biến thành sự thật.

Rõ ràng sự tình đều đã qua một ngày, nhưng Thẩm Mai vẫn có cảm giác bay bay không thật. Loại cảm giác này thật tốt, làm cô thực kiên định.

Chỉ có một việc nhỏ, Thẩm Mai có điểm thực xin lỗi Thẩm Thanh Nguyệt: “Những người ở nhà cũ có lòng dạ hẹp hòi, bọn họ phải chịu thiệt trước em, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc em tìm đối tượng.”

Đời trước Thẩm Thanh Nguyệt ăn qua khổ, biết gặp đối tượng không tốt còn không bằng không có: “Không cần sầu lo, trong thôn đều biết bọn họ là dạng người gì. Khẳng định sẽ có người hiểu lý lẽ. Còn với những người không rõ lý lẽ, không có càng tốt.”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Đến lúc đó em sẽ ở với chị.”

Thẩm Mai vừa nghe vậy lập tức nói: “Được, mặc kệ em có kết hôn hay không, em đều là em gái tốt của chị.”

Hai chị em vốn tưởng rằng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nói xong chuyện này, hai người đều thực thả lỏng, hơn nữa khăn trải giường và chăn của nhà Đại Hoa thẩm thật sự quá thoải mái. Không bao lâu liền ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau.

Đại Hoa thẩm cùng thôn trưởng cùng nhau dậy, thì cháo trắng và rau đã được nấu chín.

Thẩm Mai dậy sớm làm màn thầu tam hợp. Cô là cao thủ làm mì phở, màn thầu tam hợp làm từ ba loại bột khác nhau được cô điều chỉnh tỉ lệ phù hợp. Không tốn nhiều lương thực tinh, vị còn ngon. Còn cháo chính là cháo gạo kê, nước nhiều gạo ít, nhưng được ninh nhừ.

Sáng sớm uống một chén cháo này, cũng đủ để thoải mái.

Tuy rằng Đại Hoa thẩm đại gia đại nghiệp, lúc trước nói bọn họ muốn làm gì thì làm, nhưng mới đến, vẫn không dám quá phô trương lãng phí.

Thẩm Thanh Nguyệt làm một món rau, buổi sáng hái ít dưa chuột từ hậu viện, rau dưa mới hái là ăn ngon nhất.

Bỏ thêm ít muối và nước tương là có một món ngon tươi mát, vừa lúc phối hợp với cháo.

Lần đầu tiên, buổi sáng Đại Hoa thẩm vừa dậy là có thể ăn được bữa sáng nóng hổi. Chờ đến khi ra sân, sân đã được quét tước, lu nước cũng được múc đầy. Vừa mừng vừa sợ nói: “Các cháu dậy từ mấy giờ thế?”

Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Vừa dậy thôi ạ.”

Đại Hoa thẩm nói: “Hai đứa vất vả rồi.”

Ngồi trước bàn cơm, Đại Hoa thẩm khen các cô từ đầu đến chân. Sau đó vui vẻ ăn xong bữa sáng, màn thầu ngũ cốc dẻo dai mang theo mùi thơm của lương thực, cháo gạo kê dưỡng dạ dày, hơn nữa có món dưa muối ngon miệng, quả thực là tuyệt phối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play