Thôn trưởng nói: “Chuyện thiếu người nấu ăn đã là chuyện từ bao giờ, đã sớm thuê được người, là con dâu Trương thúc. Đây đều là một củ cải một cái hố.”

Thôn trưởng có chút cảm khái: “Chị em Thẩm gia nấu cơm xác thật rất ngon.”

Đại Hoa thẩm nhắc tới chuyện này lại hăng hái: “Còn không phải sao. Tới đống củi cũng được xếp lại gọn gàng. Làm việc nhà sạch sẽ nhanh nhẹn, thấy thế nào cũng thuận mắt.”

Thôn trưởng cười nói: “Hai vợ chồng già còn không biết mình tổn thất cái gì đâu.” Cô gái tốt như vậy, lại bị ép tới nóng nảy.

Thẩm gia náo loạn một hồi, đến cuối cùng gà bay trứng vỡ. Hôn sự không thành, nhà không xây được, hiện tại phân gia còn bị người cầm đi 300 đồng. Thanh danh trong thôn đều hỏng rồi. Nháo lướn như vậy, thật không biết bọn họ sẽ thành cái dạng gì.

……

Giờ phút này Thẩm gia cửa phòng đóng chặt.

Nhị phòng cùng tam phòng oán trách lẫn nhau.

Từ Hoa Cúc tổn thất nhiều nhất, chẳng những không lấy được một ngàn đồng tiền lễ hỏi của Thẩm Thanh Nguyệt. Bị véo bị đá còn bị tát.

Bà ta đối với Lưu Ngọc cũng không có cảm tình gì: “Đều tại cô, êm đẹp, cô đi chọc vào hai chị em đen đủi kia làm gì.”

Lưu Ngọc không phục: “Chuyện phân gia chính là ba chủ trì, liên quan gì tới tôi. Lại nói, ai biết tính tình con nha đầu chết tiệt kia lại lớn như vậy?”

Hai chị em dâu trước kia còn có thể duy trì chút mặt ngoài, đến bây giờ hoàn toàn xé mặt.

Từ Hoa Cúc thấy Lưu Ngọc lấy cha chồng ra làm cớ, bà ta lợi hại cũng không dám chửi bới, đành phải mạnh mẽ nhịn xuống: “Vì sao phải cho con chết tiệt Thẩm Thanh Nguyệt kia 300 đồng chứ.”

Nói cái này, Lưu Ngọc cũng không phục: “Ai biết, trong nhà này tiền đều do đàn ông kiếm về.” Đó chính là 300 đồng tiền đấy. Tiền riêng của bà ta cũng không có nhiều như vậy.

Từ Hoa Cúc thật sự là chịu đựng không được nói: “Ba thật là già hồ đồ.” Lẩm bẩm một câu liền trở về phòng. Buổi tối ăn cơm cũng không ra.

Trong nhà thiếu hai chị em Thẩm Thanh Nguyệt và Thẩm Mai, mới một ngày liền cảm giác không tiện.

Thẩm Mai thu thập, dọn dẹp nhà rất tốt. Căn bản không cần người ta nói. Mỗi ngày sân, nhà được dọn dẹp sạch sẽ nhìn đều thoải mái. Nấu ăn tiết kiệm lương thực lại ngon, đặc biệt là cô ấy rất giỏi chưng màn thầu.

Thẩm Thanh Nguyệt cũng giúp đỡ thu dọn. Đều không cần người ta nói, liền xử lý mọi việc chu chu toàn toàn.

Hiện tại hai chị em vừa đi. Mọi việc trong nhà đều đè lên người mấy chị em tam phòng. Thẩm Chiêu Đệ nhỏ hơn Thẩm Thanh Nguyệt một tuổi. Hiện tại phải ôm hết mọi chuyện.

Trong nhà có gì đều đổ lên người cô.

Giống như bà nội Từ Tú Chi, trước kia có Thẩm Mai thì sẽ mắng chị ấy cả ngày. Hiện tại Thẩm Mai đi rồi, lại chèn ép Thẩm Chiêu Đệ khắp nơi: “May so với Thẩm Mai kém xa.”

Từ Tú Chi hung hăng mắng một trận, về phòng nói: “Hôm nay chưng màn thầu, xào trứng gà. Dùng dầu, nếu là có người hỏi liền nói cho họ biết nhà ta cơm chiều ăn. Làm hai cái nha đầu chết tiệt kia hối hận vì bỏ đi.”

Thẩm Chiêu Đệ thưa dạ nói một câu: “Bà, dùng mấy quả trứng gà ạ?”

Từ Tú Chi nói: “Năm quả đi.” Nói xong trong lòng lại đau, tưởng tượng đến cảnh cả nhà đều ăn trứng gà, lại đau lòng, nói: “Cho nhiều rau hẹ một chút. Đừng ăn vụng. Chờ lát nữa ta sẽ tới xem.”

Từ Tú Chi về phòng, thấy Thẩm Đại Ngưu liền tức giận: “Ông giả bộ làm người ông hiền từ làm cái gì. 300 đồng, nói cho liền cho, cả nhà ta uống gió Tây Bắc mà sống đi.”

Thẩm Đại Ngưu không thích nghe lời này: “Còn không phải là 300 đồng thôi sao.” Từ Tú Chi nhịn không được thét chói tai: “Ông nói thật nhẹ nhàng. 300 đấy. Dễ kiếm lắm sao?”

Thẩm Đại Ngưu trầm mặc một lúc lâu nói: “Chiêu Đệ nhà lão tam mười chín tuổi rồi, cũng nên gả chồng. Việc nhà kêu mấy đứa co gái khác của tam phòng làm. Thẩm gia ta không thiếu con gái.”

Từ Tú Chi nghĩ đến Thẩm Thanh Nguyệt, lưu lại cũng là một tai họa, phân gia cũng không sao, nhưng bà luyến tiếc 300 đồng kia.

Từ Tú Chi nói: “Con bé Thẩm Chiêu Đệ lớn lên không đẹp bằng mấy đứa đại phòng. Bất quá, tôi sẽ xem sao.” Thời buổi này con gái không cần lo không gả được.

Chờ buổi tối ăn cơm. Một đĩa rau hẹ lớn tìm không ra mấy miếng trứng gà. Người trong nhà nhiều, năm cái trứng gà cũng không có bao nhiêu, có mười mấy người ăn cơm lận.

Sắc mặt bà nội âm trầm nhìn Thẩm Chiêu Đệ, cứ hoài nghi cô ăn vụng sau lưng.

Ăn xong, còn ngại không đủ, kêu cả nhà đều đi ra ngoài. Để tuyên truyền chuyện nhà mình ăn trứng gà.

Một lát sau, tam phòng Thẩm Thiên khóc lóc trở lại: “Bà, bọn họ nói, chị Thẩm Mai và chị Thẩm Thanh Nguyệt ở nhà thôn trưởng ăn thịt kho tàu. Cháu cũng muốn ăn thịt kho tàu.”

Từ Tú Chi vừa nghe, trên mặt co rút đau đớn, 5 quả trứng gà hôm nay này coi như phí phạm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play