"Ồ, cái này." Diệp Tuyền mỉm cười, thuận miệng đưa ra một đáp án khẳng định: "Không có gì bất tiện cả, chính là cái mà cô nghĩ đến. Ánh sáng công đức." "II" Thanh Tĩnh bịt chặt miệng, sợ rằng lấy tay ra bản thân sẽ cực kỳ mất mặt mà kêu to như sóc Macmot.
Nhìn thấy Diệp Tuyền nhẹ nhàng thành công phá vỡ mặt sông, chế ngự lệ quỷ, cô ấy thật sự xem không hiểu cách làm của Diệp Tuyền, còn cho rằng đó là một truyền thừa đặc biệt nào đó.
Khi luồng ánh sáng vàng lần nữa sáng lên, che phủ lên một số hồn phách, cho những người đã khuất tạm thời có cảm giác tồn tại, cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ, nhưng lại không dám tin, thẳng cho đến khi Diệp Tuyền tự mình khẳng định. — Đó là ánh sáng công đức.
Trong thời Mạt pháp linh khí suy yếu, đây là sự tồn tại còn trân quý hơn cả linh khí.
Cho dù là người bình thường hay tu sĩ huyền môn, đều có khả năng có được ánh sáng công đức.
Ánh sáng công đức có thể ứng phó thiên kiếp, cũng có thể dung nhập vào cơ thể để gia tăng vận may, gần như là một báu vật vạn năng không hề có tác dụng phụ. Đối với những tu sĩ không cầu kiếp sau, phần lớn là dùng để hộ mệnh. Trên người bình thường có một đốm sáng nhỏ, đại biểu cho khi luân hồi sẽ có một lần chuyển kiếp không tôi. Nhân sĩ huyền môn có khả năng tu hành cả đời, mới có thể thu gom được một sợi dày như sợi tóc.
Nhưng trong tay Diệp Tuyền, ánh sáng công đức hệt như bắp cải trắng không đáng tiền ở vệ đường, thuận tay là có thể vẩy một mảnh lớn! Thế này ai mà dám tin đây thật sự là ánh sáng công đức!
Nhìn cô tùy tiện móc một nắm cho quỷ hồn ăn, dù cho Thanh Tĩnh không luyện công đức, cũng không khỏi đau lòng đến đau nhức tim gan.
Cái gì gọi là người giàu? Đây chính là người giàu!
Người khác thì dùng ma pháp linh lực, giờ lòi ra một người dùng bảo vật đánh người, nắm đ.ấ.m cũng mạnh hơn người, thế này thì ai chịu đựng nổi... Mãi một lúc lâu Thanh Tĩnh mới tìm lại được giọng nói của mình: "Đạo hữu Diệp... nếu bà chủ Diệp có ý muốn khế ước quỷ bộc, em có thể giúp bọn họ nương nhờ vào bằng thể ở lại."
Rốt cuộc Diệp Tuyên làm cách nào mà có được nhiều ánh sáng công đức như thế, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, người có nhiều công đức thế này, không thể nào là người xấu, Thanh Tĩnh tôn trọng cô, sẽ không truy vấn. Nhưng Thanh Tĩnh chủ yếu muốn nói là, dựa vào bằng thể thì việc tiêu hao hôn phách có thể giảm đến mức tối thiểu. Quỷ hồn nương nhờ bằng thể có thể di chuyển, trông không khác người bình thường, một bằng thể tốt còn có thể dưỡng hồn phách.
Cô ấy có thể làm một cái bằng thể miễn phí, đừng lãng phí mài!! Diệp Tuyền lười nghĩ đến tâm tư của đạo sĩ nhỏ, nhưng quả thật cô bị lời đê nghị này làm cho động lòng rồi.
Diệp Tuyên hứng thú móc điện thoại ra: "Thêm bạn tốt? Bằng thể không dễ làm, tôi dựa theo giá thị trường, bán cho tôi thêm vài người giấy trống nhé?"
Làm bằng thể quá phiền phức, không bằng mua những thứ có sẵn. Có bằng thể, khi mặt trời không quá mạnh, nhóm nhân viên quỷ cũng có thể ra ngoài rồi. Lười thức dậy có thể nhờ đám nhân viên quỷ làm chân chạy vặt, đi càn quét các phiên chợ sớm và chợ nông sản, tránh bỏ lỡ các nguyên liệu tốt. Thanh Tĩnh sửng sốt một lát, vén tay áo rộng của đạo bào, lộ ra chiếc đồng hồ gọi điện hiệu Tiểu Thiên Tài, yếu ớt nói: "Em, em chỉ có thể gọi điện thoại. Những khoản tiền trước đây đều trực tiếp chuyển đến tài khoản của đạo quán, mọi người cũng yên tâm hơn một chút."
Diệp Tuyền:... Chùa Bạch Vân quản lý trẻ vị thành viên nghiêm khắc đến vậy sao? Chùa Bạch Vân tính là vừa học vừa làm, hay là sử dụng lao động trẻ em? Hương thơm của hoa hòe chưng bay phấp phới trong không khí, Kiều Vượng hệt như gắn ra-da đồ ăn, vù một tiếng ló đầu ở cửa: "Em tới đây! Thơm quá đi!" Ba người bình thường một lớn hai nhỏ bị dẫn đi, từ khóa học [Giáo dục cảnh giác những hành vi siêu nhiên nguy hiểm] bước ra.
Đồng Tử Hiên - người trực tiếp liên quan đến chuyện Bút Tiên, cũng đã ký một tờ cam kết nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng viết "không tìm c.h.ế.t nữa”, cả người ỉu xìu đi ra.
Đồng Lị cùng lên lớp bây giờ nghĩ lại mà sợ, đặc biệt muốn một cuốn sổ [Đề phòng nghiêm ngặt truyền bá tà đạo].
Thực tế đây là sản phẩm tuyên truyền hướng dẫn báo động những hành vi tìm chất.
Kiều Vượng xem ra đã tiếp thu giáo dục, nhìn thấy bạn nhỏ lòng có chút buồn bã, nhưng sau khi bước ra, vẫn tung tăng vui vẻ như thế, luôn miệng hỏi mọi người tìm Diệp Tuyền và cô đạo trưởng nhỏ Thanh Tĩnh.
"Còn chưa ăn được." Diệp Tuyền cản đường cô bé xâm lược phòng bếp."Ồ." Kiều Vượng hậm hực.
Mặc dù chưa có cơm ăn, nhưng Diệp Tuyền trước mắt mới càng làm cô bé thích thú.
Kiêu Vượng kéo tay áo Diệp Tuyền, hai mắt lấp lánh, cả người giống hệt một khối bánh gạo mềm mại dính lên người cô.
"Bà chủ Diệp, hôm nay chị thật là lợi hại! Đại hiệp có thể một chưởng khai sơn xẻ đá, chị có thể một chưởng tách nước! Ngầu quá đi! Chị có phải chưởng môn hoặc lão tổ của môn phái tu tiên lánh đời không, có phải nếu em bái chị làm thầy thì trong tương lai có thể làm chị đại, vượt nóc băng tường, cướp của người giàu chia cho người nghèo không!"
Không hiểu sao tu tiên trong miệng cô bé lại nhiều thêm chút khí phách giang hồ, cô không chút hứng thú với chứng đạo trường sinh thần kỳ gì đó, đều là nhiệt huyết tuổi trẻ.
Diệp Tuyền đặt đầu ngón tay lên khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, đẩy Kiều Vượng ra, liên tục phủ nhận: "Không nhận đồ đệ, không thể bay, em hiểu sai rồi."
Kiều Vượng còn muốn nói gì đó, nụ cười của Diệp Tuyền trở nên rất khó nói: "Suy nghĩ của em rất nguy hiểm đấy, ở trong cục mà còn muốn làm Ned Kelly. Hay là để Lộ Băng lên cho em thêm một lớp giáo dục?”
"Không không không, bà chủ Diệp chị nghe nhầm rồi, em còn là học sinh ba tốt đó!" Kiều Vượng nhanh chóng cách xa Diệp Tuyền.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tìm cách sống sót dưới tay bố mẹ, Kiều Vượng nhạy bén tìm được ai mới là người dễ nói chuyện.
"Đạo trưởng Thanh Tĩnh -" Kiều Vượng chớp mắt tiến lại gần: "Làm đạo sĩ phải học gì thế? Chị thấy em có thiên phú không? Có không có không?" Kiều Vượng đang trong độ tuổi hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, trời đất bao la lá gan lớn nhất.
Từ sau khi trong nhà bị quỷ nháo rồi được giải quyết, cô bé rất có hứng thú với lực lượng siêu nhiên thân bí. Nếu không cũng sẽ không đồng ý chuyện đưa bạn học bị "quỷ quấn thân" đến tìm Diệp Tuyền.
Cuộc phiêu lưu vào ban đêm... Không sai, Kiều Vượng khăng khăng cho rằng đó là cuộc phiêu lưu, mặc dù không thật sự nhìn thấy quỷ, nhưng kích thích cả một đường cũng khiến Kiêu Vượng nhìn không ngơi mắt.
Điều này càng làm ý định bái sư học nghệ của cô bé thêm kiên định. Diệp Tuyền không đồng ý, cô bé còn có thể đổi người khác.
Có lẽ Thanh Tĩnh thường xuyên được hỏi vấn đề này, trả lời không cần nghĩ ngợi: "Nếu thiện tín muốn tu đạo, có thể tu hành tại gia lĩnh hội đạo pháp, hoặc liên hệ với đạo quán nhập quan thanh tu. Trở thành đạo sĩ phải vượt qua kỳ thi..."
Còn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ của Kiều Vượng sáng lên, vô cùng kiêu ngạo: "Em giỏi nhất là thil Bây giờ có thể thi không?"
"Tuổi em còn quá nhỏ." Thanh Tĩnh chân thành nói.
Kiều Vượng không phục: "Em đã mười lăm, không đúng, tuổi mụ là mười sáu rồi! Nhỏ chỗ nào?”
"Mười lăm?" Thanh Tĩnh sửng sốt, cẩn thận quan sát Kiều Vượng, đưa ra một kiến nghị mới: "... Ít nhất phải tốt nghiệp cấp ba rồi hãy thi vào học viện Đạo giáo."
Kiêu Vượng không ngốc, đi trên đường bị nhận nhầm thành học sinh tiểu học cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nháy mắt phản ứng được Thanh Tĩnh đang hiểu lầm cái gì.
Cô bé tức đến giậm chân: "Em muốn cao lên! Em nhất định sẽ cao lên! Em không phải đứa trẻ conl!"
Diệp Tuyền bật cười, uể oải gật đầu: "Đúng rồi, cố lên, giữ vững lượng vận động này."
Khuôn mặt Kiều Vượng suy sụp: "Có thể bắt quỷ, nhưng lại không có bùa giảm cân cùng đan dược giúp cao lớn thân kỳ sao?! Không khoa học chút nào!" "Tiểu Kiều Vượng, có nhân tất có quả. Trên thế giới này, không có ngồi mát ăn bát vàng." Trong mắt Diệp Tuyền có một tia sáng lưu chuyển mà không ai hiểu được, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, khiến Kiều Vượng sợ hãi đứng đơ người.
Giây sau, Diệp Tuyên ngáp một cái, híp mắt cười nói: "Cho nên, cứ chạy về phía trước, cố lên."
Kiều Vượng:...
Kiều Vượng thành thật chạy lên mấy bước, chẳng qua mấy giây lại có thêm một ý tưởng mới: "Thế em có thể gặp đàn chị Phương không? Em phải chuẩn bị cái gì, nước mắt trâu?"
Diệp Tuyền liếc nhìn cô bé. Đồng Tử Hiên tìm tòi trò chơi Bút Tiên, Kiều Vượng quăng nồi cho quỷ còn chưa tính, còn chạy đi tìm gặp bách khoa toàn thư quỷ... mấy đứa nhỏ nghịch ngợm này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Chỉ nước mắt trâu thì không được đâu." Thanh Tĩnh dở khóc dở cười. Nếu thật sự đơn giản như vậy, bây giờ trại chăn nuôi nhiều trâu như thế, đa số đệ tử huyền môn còn phải âu sầu, ra cửa bắt quỷ mà đến quỷ ở đâu cũng phải dựa vào la bàn sao?
Thanh Tĩnh biết Kiều Vượng rốt cuộc đang thích thú với điều gì, trịnh trọng lấy chứng nhận đạo sĩ ra, cắt đứt từ gốc ngọn ý định theo đuổi huyền học tìm đường c.h.ế.t của cô bé.
"Đây là tín ngưỡng tôn giáo, chỉ để làm an ủi tâm lý, không phải phong kiến mê tín. Nếu gặp chuyện xin hãy tìm cảnh sát, hoặc trực tiếp đến bệnh viện. Bùa chú các thứ đều là đạo cụ lưu niệm, nếu có người chào hàng em mua bùa chú đan dược, xin lập tức tải APP chống lừa đảo."
Kiều Vượng:?
Một đạo sĩ sử dụng bùa chú và kiếm gỗ đào như chị, nói cái này hợp lý sao! Lộ Băng hoàn thành công việc, khi đưa Phương Vọng Đệ đến phòng bếp tìm nhóm người Diệp Tuyền, đúng lúc nghe được phát ngôn chính khí lẫm liệt của Thanh Tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT