Trước cổng trường, người liên hệ phân cục Cục quản lý Lộ Băng đã đứng đợi ở cổng.

Thái độ của Lộ Băng khá khách khí, rạch ròi nói cho nhóm người biết cách sắp xếp phía sau.

"Đã trễ rồi, hôm nay mọi người cũng đã vất vả, còn phải phối hợp làm chút chuyện cuối cùng, liền có thể về nhà rồi.

Cô Đồng và bạn học Đồng, bạn học Kiều, mọi người không bị dọa là một chuyện tốt, nhưng tôi xin thông báo cho mọi người rằng, phải cùng nhau về cục một chuyến để học khóa học [Giáo dục cảnh giác những hành vi siêu nhiên nguy hiểm], hy vọng lần gặp gỡ này có thể giúp mọi người giảm bớt những hành vi nguy hiểm sau này. Sau khi khóa học kết thúc, chúng tôi sẽ đưa mọi người về."

Viết là "hành vi nguy hiểm, đọc là "tìm chết".

Đồng Lị và hai học sinh có chút xấu hổ, tuy Đồng Lị đã rất buồn ngủ nhưng vẫn kéo lấy con trai, nghiêm túc đồng ý. Kiều Vượng có chút không tình nguyện, tròng mắt đảo một vòng, cũng chấp nhận.

"Về phía trường trung học số 3 Thanh Giang vẫn còn một số tình tiết cần hiệu trưởng Tằng phối hợp điều tra, bởi vì vụ án đã trôi qua mười chín năm, thời hạn truy tố cũng sắp hết, rất nhiều bằng chứng đã trôi mất, dù cho với tư cách tổ điều tra đặc biệt của Cục quản lý kết hợp xử án, nhưng không thể làm trái với trình tự căn bản. Chúng ta phải nhanh chóng lấy được bằng chứng đủ để chỉ về phía nghi phạm, vất vả cho hiệu trưởng Tẳằng rồi." Lộ Băng tiếp tục nói.

Hiệu trưởng Tằng không có ý kiến gì. Chỉ cân bà ấy nghĩ đến việc hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là đã ớn lạnh sống lưng, mười phần phối hợp.

Cuối cùng Lộ Băng nhìn về phía Diệp Tuyền: "Hôm nay cảm ơn cô Diệp và đạo trưởng Thanh Tĩnh đã hỗ trợ. Còn có một số hồ sơ ở quá khứ cần quỷ đương sự phối hợp. Ngoài ra mặc dù khế ước Bút Tiên đã hoàn thành, người tham dự cũng không chịu ảnh hưởng, sẽ dần phục hồi lại, nhưng tốt nhất vẫn nên cùng đến bệnh viện xác nhận một chút. Nếu thuận tiện, chúng ta cùng nhau đến Cục thành phố được chứ?"

Lộ Băng nhận được tin tức từ đội trưởng đội hành động Nghiêm Yến, cố gắng tìm lý do giữ hai người lại một lát.

Diệp Tuyên sao cũng được mà gật đầu.

Thực tế Thanh Tĩnh và Diệp Tuyền tới Cục cảnh sát cũng không có gì phải làm, chỉ là Diệp Tuyên lười vạch trần Lộ Băng. Kiều Vượng phải vào Cục một chuyến, nếu cô đã đưa cô bé đi, tất nhiên cũng phải đưa trở về thật tốt. Nhóm người chia nhau lên xe, lao về Cục thành phố.

Chở theo một túi đây hoa hòe, Diệp Tuyền đã nghĩ xong bữa khuya sẽ làm gì. Trên đường Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Du Tố Tố đang trông cửa hàng, tuy rằng có chút đáng tiếc nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn không cách nào tự tay dùng, nhưng giao cho Trân Kim Bảo xử lý cũng rất tuyệt.

Cục thành phố dù đêm khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng rực, nhóm người Diệp Tuyền đến thu hút sự chú ý của không ít người trong cửa.

Diệp Tuyền lơ đi hết thảy, xoay đầu tìm Lộ Băng, khí thế hùng hồn hỏi: "Phòng bếp ở đâu, có thể dùng không?”

"Phòng bếp?" Lộ Băng sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: "Đương nhiên có thể, tôi kêu người đưa cô đến."

"Có ai muốn ăn hoa hòe chưng không? Có muốn thêm ớt không?" Diệp Tuyên đảo khách thành chủ trực tiếp làm thống kê.

Kiều Vượng là người đầu tiên nhảy lên: "Muốn muốn muốn!"

Buổi tối cô bé vẫn chưa ăn gì, Diệp Tuyền thì còn có thể dựa vào cảm giác hưng phấn khi thấy thế giới thân quái để cầm cự, nhưng vừa nhắc đến ăn, cô bé đã cảm thấy đói đến tim như dán vào sau lưng rồi.

Kiêu Vượng vô cùng đáng thương mà chắp hai tay: "Bà chủ, em đói đến mức có thể ăn một nồi lớn, chị sẽ không tàn nhẫn mà chỉ cho em một chút đâu nhỉ?" Diệp Tuyền không chút động lòng: "Bữa khuya chỉ ăn lót dạ, ngày mai tỉnh dậy lại ăn bữa chính."

Phương Vọng Đệ bay theo phía sau, một tiếng cũng không nói, đôi mặt lộ ra sau quyển sách lại hiện ra mấy phần chờ mong. Kẹo trong lòng bàn tay bị âm khí của quỷ hồn làm cho đông cứng lại, Phương Vọng Đệ lại cầm chặt hơn chút. Vừa định đi theo Diệp Tuyên, Lộ Băng đã ngăn cô ấy lại: "Hồ sơ chúng tôi tra được hai mươi năm trước, có thể giúp chúng tôi kiểm tra một lát không? Nếu cảm thấy mệt thì..."

"Không, không sao." Phương Vọng Đệ lắc đầu.

Diệp Tuyền liếc nhìn đám người Phương Vọng Đệ và Đồng Lị bị Lộ Băng chia nhau dẫn đi, Lộ Băng quay đầu nở nụ cười: "Chúng tôi sẽ hướng dẫn cho những người bình thường ngoài ý muốn vướng mắc vào chuyện siêu nhiên, xin cô đừng lo lắng. Phòng bếp ở hướng đó, cần nguyên liệu gì cô có thể yêu cầu bất kỳ lúc nào."

Cục cảnh sát đều có trang bị nhà ăn, đặc biệt là Cục thành phố thường xuyên tăng ca, dù cho đầu bếp đã tan làm, cũng sẽ để lại một cửa sổ bếp lò không khóa, để bọn họ cùng nhau ăn.

Viên cảnh sát nhỏ dẫn Diệp Tuyền vào, không rõ cô rốt cuộc là ai. Nguyên liệu và gia vị do cô mang đến, không cần lo lắng vấn đề an toàn. Hơn nửa đêm, người dân bình thường sau khi kết thúc thẩm vấn bị đưa về, đói bụng mượn bếp lò nấu ăn thật ra cũng không có gì kỳ lạ.

Diệp Tuyên câm theo một túi hoa hòe, đổ ra nửa túi, tách nhành hoa và nụ hoa riêng biệt, thêm muối rửa sạch. Mùi vị thanh ngọt của hoa hòe rất dễ thu hút côn trùng, nhất định phải xử lý sạch sẽ.

Thanh Tĩnh cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nói với Lộ Băng một tiếng, liền theo Diệp Tuyên chạy đến phòng bếp.

Ở đạo quán cơm canh mỗi ngày do các đạo sĩ lớn tuổi luân phiên nhau làm, việc chuẩn bị nguyên liệu cũng xem như là một môn học, Thanh Tĩnh cũng từng làm qua.

Thiên sư nói, đạo ở trong mọi lời nói cử chỉ, dù là làm việc gì, cũng là một loại tu hành.

Thanh Tĩnh nhìn Diệp Tuyền xử lý những cành hoa cứ như nước chảy mây bay, rõ ràng không hề sử dụng sức mạnh siêu nhiên, nhưng lại có thể cảm nhận được trên người cô có một ý vị khác biệt.

Dần dần, cô ấy dường như thấy những hình bóng khác biệt chồng lên nhau. Diệp Tuyền rõ ràng vẫn đứng ở đấy, giống như bất kỳ người bình thường nào trên thế giới, nhưng lại giống như vượt qua khỏi tất cả mọi người. Thanh Tĩnh lắc lắc đầu, trước mắt vẫn là Diệp Tuyên đang trộn gia vị. Bốn phía không người, Thanh Tĩnh nhịn không được mà hỏi: "Bà chủ Diệp, sao lúc trước chị phát hiện quỷ hồn không có trong cây hòe thế?" Nếu không phải Diệp Tuyền kịp thời mở miệng gọi quỷ, cô ấy cứ một lòng một dạ tìm theo phương hướng cây hòe sẽ mất mặt đến mức nào. Diệp Tuyền kiểm tra ớt bột xong, đặt bát xuống, kinh ngạc nói: "Không phải nhìn phát là thấy rồi sao?" Thanh Tĩnh há hốc miệng.

Cô ấy nhìn trong nhìn ngoài trường trung học số 3 Thanh Giang lâu như thế, trước khi Diệp Tuyền đưa người đến, thậm chí còn không phát hiện ở đây có quỷ! Nhìn một phát, là cái nhìn bình thường sao???

Diệp Tuyên kỳ quái nhìn Thanh Tĩnh.

Hồn phách Phương Vọng Đệ trước khi bị đột ngột kích thích rất yếu ớt, dấu vết âm khí quanh quẩn ở trường học, trải qua một ngày bị nhân khí cọ rửa thì còn dư lại không nhiều. Nhưng khi bọn họ đến, vẫn có thể nhìn ra một ít, chỉ là phải phân biệt xem rốt cuộc là do Phương Vọng Đệ lưu lại, hay là do vấn đề phong thủy của chính ngôi trường thu hút âm khí đến.

Nếu Phương Vọng Đệ vẫn luôn sống nhờ trong cây hòe, dấu vết âm khí ở xung quanh cây hòe phải càng đậm hơn, nhưng hiển nhiên cô thấy không phải như thế.

Diệp Tuyền cũng thấy kỳ quái: "Cô không có mắt âm dương? Nhìn linh lực của cô, hẳn có thể mở thiên nhãn rồi nhỉ?"

"... Em có." Thanh Tĩnh nhất thời có chút không biết nên nói thế nào. Cô ấy vẫn luôn là thiên tài có tiềm năng nhất thế hệ này ở chùa Bạch Vân, trước khi xuống núi khi giao lưu giữa các môn phái cũng không ai mạnh hơn cô ấy. Nhưng giây phút này, Thanh Tĩnh đột nhiên hiểu được tâm tình của đạo sĩ nhỏ khi hỏi cô ấy.

Làm sao học được các nghi quỹ*, làm sao nhớ được bùa chú? *Nghi quỹ: Luật tắc, luật lệ, mẫu mực, quy phạm, tín ngưỡng truyền thống. Thường được dùng trong Kim cương thừa để chỉ những bài chú về những phép tu thiền định đặc biệt.

Cô ấy trả lời: "Cứ học theo các thầy, nhìn là học được thôi."

Thiên đạo luân hồi, cuối cùng cũng đến lượt cô ấy trở thành tên ngốc thiên tư không đủ rồi hu hu hu.

Thanh Tĩnh nhỏ giọng: "Nhưng em cảm thấy mắt âm dương của em không giống chị... không phải mắt âm dương chỉ có thể thấy sự tồn tại của âm vật thôi sao? Hơn nữa, mở thiên nhãn rất phí sức, không cách nào cứ mở suốt được." Sao lại có thể mở thiên nhãn bất cứ lúc nào được! Mắt âm dương có thể nhìn thấy âm khí lại là cái gì nữa, không phải chỉ có trong truyền thuyết mới làm được sao?!

Diệp Tuyền trầm ngâm nhìn cô ấy.

Thời đại Mạt pháp huyền học dần suy thoái, hóa ra là phương pháp yếu kém thế này.

"Không sao, cứ chăm học khổ luyện sẽ trở thành đại sư, thiên tư không phải quan trọng nhất." Diệp Tuyền võ vai cô ấy, khuyến khích động viên. Tuy là động viên, nhưng sao nghe cứ kỳ lại thế nào ấy... hệt như một một tiền bối vô cùng lớn tuổi đang nở nụ cười từ ái với hậu bối, ừm... Thanh Tĩnh sờ cánh tay nổi đầy gai ốc, nhìn bóng lưng Diệp Tuyền, ngại ngùng quấy rầy cô bận rộn.

Diệp Tuyên mải miết trộn hoa hòe đã được tẩy rửa sạch sẽ, hấp chín trong nồi, lau tay rồi quay đầu hỏi: "Còn gì muốn hỏi nữa không?"

Bà chủ trẻ tuổi tư thế nhàn nhã tựa vào bên cạnh nồi, đôi mắt uể oải rũ xuống, như không thích thú với điều gì khác, lại mang theo chút ý cười, khiến người khác cảm nhận được thiện ý của cô.

Thanh Tĩnh nhận được sự cổ vũ: "Đạo hữu Diệp, câu hỏi có chút mạo muội, không tiện trả lời có thể không cần nói với em! Luồng ánh sáng vàng khi trước chị dùng là..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play