Vào thời gian này, ngay trước giờ tự học buổi tối, hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 3 Thanh Giang nhanh chóng đồng ý cho nhóm của bọn họ vào trường. Quán Ăn Khuya được giao cho hai con quỷ nhân viên trông coi, các thực khách nhìn thấy Diệp Tuyền đi ra ngoài đều rất sửng sốt: "Bà chủ Diệp, sớm như vậy đã phải đóng cửa rồi sao? Không muốn đâu."
"Không có, tôi ra ngoài một chuyến để xử lý chút việc, rất nhanh sẽ quay về." Diệp Tuyền nhớ tại mỹ thực hoa hòe thơm ngon, cô l.i.ế.m liếm môi. Khi chiếc xe.Jeep chạy ra ngoài, hai học sinh ngồi xổm bên đường và lớn tiếng trầm trồ: "Oa—" Gần như trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên. Đồng Lị bất đắc dĩ cười khổ, nhưng hiện tại cô ấy cũng cảm thấy ở gần Diệp Tuyền mới có thể cảm thấy an tâm hơn một chút.
Hai đứa nhỏ nhanh chóng lên xe, ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi ngồi xuống. Diệp Tuyên lười nói chuyện, Đồng Tử Hiên nhìn một vòng bên trong xe.Jeep, trong lòng vô cùng hâm nộ.
Cậu ấy không nhịn được, lén hỏi Kiều Vượng: "Vậy tại sao đại sư lại muốn mở cửa tiệm cơm chứ? Để người ta gọi là bà chủ Diệp sao?"
Kiêu Vượng cười thần bí: "Tất cả các cao nhân ẩn sĩ đều như vậy! Tôi có thể hiểu được, đây được gọi là tu hành ở thiên hạ!"
Diệp Tuyền: Nghe thật sự kỳ quái quá, luôn có cảm giác như bọn họ đang nghĩ đến một nơi xa lạ nào đó.
Bỏ đi, cứ xem như là không nghe thấy.
Diệp Tuyền một chân đạp chân ga, trên lưng có một lực đẩy giống như máy bay cất cánh, trong nháy mắt đã ép hai con chim cút nhỏ vào ghế. Khuôn viên cũ của trường trung học cơ sở số 3 Thanh Giang cách con đường Hỉ Nhạc trong thành phố cổ không xa, hơn bốn km một chút. Lộ trình đường đi rất gần, chỉ trong vài phút là có thể đến nơi. Bên cạnh khuôn viên là bờ kè sông, xa hơn nữa chính là những quảng trường, chung cư mới được xây dựng, đi dọc theo bờ kè của Thanh Giang, gió sông mát lạnh lùa qua khe cửa sổ, đây đúng là thời điểm thích hợp để tản bộ.
Hai bóng người đang đi dọc theo bờ sông, ánh đèn đường mờ ảo và màn đêm không thể che khuất tầm nhìn của Diệp Tuyền, cô vượt ngang qua người phụ nữ trung niên mặc váy vest bên cạnh, đang nhìn xa xăm về phía chàng trai trẻ tuổi mặc áo màu đen cùng với đạo bào* màu xanh.
*Đạo bào: là áo choàng được mặc bởi các đạo sĩ Đạo giáo, cũng nói đến là một chiếc áo choàng quá cồng kênh.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi mặc một chiếc đạo bào màu xanh đậm có thêu hoa văn hình đám mây trắng ở mép tay áo.
Có hơi quen mắt, giống như bộ quần áo mà cô mặc trong thế giới ngày tận thế cuối cùng, lúc đó cô nhìn thấy kiếm linh hóa hình trong khi đ.â.m xuyên qua một bộ quần áo.
Nhưng mà phong cách của đạo bào hầu như không có khác biệt nhiều cho lắm? Diệp Tuyền rời mắt, cô phanh gấp rồi vững vàng dừng xe lại trước cổng trường. Hai đứa nhỏ vừa lên xe còn có tâm tình lén lút trò chuyện, khi xe dừng lại, hai đứa ỉu xìu đỡ nhau mở cửa bước xuống xe, cảm thấy chân của bản thân có chút lơ lửng.
Thường ngày Đồng Lị lái xe rất nhanh, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô ấy biết còn có thể lái xe nhanh như vậy, cho nên khi xuống xe tay có hơi run một chút. Vừa bước xuống xe, cô ấy đã nhận ra người đang ở trước mặt mình là ai."Hiệu trưởng Tằng? Tôi là mẹ của Đồng Tử Hiên, Đồng Lị đến từ Thanh Giang, vừa rồi tôi có liên lạc với ngài, bọn trẻ có gì đó không ổn lắm cho nên chúng tôi đã mời bà chủ Diệp đến xem."
Mặc dù không nói rõ là "xem" cái gì, nhưng trong lòng của hai người đều biết rõ là cái gì.
Phát hiện bên cạnh hiệu trưởng Tằng có một vị đạo sĩ nhỏ, Đồng Lị liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
Trong điện thoại hiệu trưởng cũng đã nói rằng phải tiếp khách cho nên không thể dẫn bọn họ đi "tham quan" khuôn viên trường được, chỉ có thể để cho một giáo viên khác sắp xếp mà thôi, vậy hóa ra đây chính là khách của hiệu trưởng sao?
Hiệu trưởng giải thích bệnh tình của học sinh có lẽ không hề có liên quan gì đến nhà trường, nhưng tốc độ mời đạo sĩ của hiệu trưởng cũng không hề chậm một chút nào. Hơn nữa bà chủ Diệp có bảo hiểm kép, mặc dù biết rằng huyền học không hề có liên quan đến hai người, nhưng mạng sống của những đứa trẻ trong nhà rất quan trọng, Đồng Lị thấy bọn họ cùng nhau kiểm tra cũng cảm thấy vui mừng.
Hiệu trưởng Tằng đau đầu khi nhìn thấy đoàn người này, cho nên chỉ có thể mỉm cười lịch sự: "Cô Đồng, thường xuyên xuất hiện tình trạng học sinh xin nghỉ học vì bị bệnh, chúng tôi cũng rất quan tâm đến sức khỏe của các em học sinh. Tôi hiểu cảm giác của một người mẹ giống như cô đây, nên cô mới nhờ nhà trưởng hỗ trợ giúp đỡ, bên phía nhà trường nhất định sẽ phối hợp, cô đừng quá lo lắng, cô cũng biết càng vội vàng sẽ càng dễ mắc sai lâm." Đối diện có một phụ huynh, hai học sinh và một cô gái, ngoại hình vô cùng nổi bật, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được. Nhưng vị "Đại sư" này thoạt nhìn trông quá trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp ra, không lớn hơn một học sinh cấp ba bao nhiêu.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, hiệu trưởng Tằng vẫn lịch sự chào hỏi, thà đối đãi lịch sự với nhau còn hơn là đắc tội đối phương, chỉ là để đề phòng mà thôi. Bà ấy nhường lại nửa vị trí, để lộ ra một đạo sĩ nhỏ đang đứng ở bên cạnh, sau đó đổi chủ đề: "Cô Đồng cũng biết tòa nhà trong khuôn viên trường này đã rất cũ rồi, đúng lúc đầu năm nay có các học sinh ưu tú đã tốt nghiệp mấy năm quay về thăm trường học cũ, trường học đang chuẩn bị xây dựng lại bên này. Vị này chính là đạo sĩ Thanh Tĩnh của chùa Bạch Vân, đã đợi một tháng rồi mới có thời gian rảnh rỗi đến xem tình hình của trường học như thế nào. Tôi sẽ mời phó hiệu trưởng tới cùng mọi người để dẫn mọi người đi tham quan khuôn viên của trường học, chúng tôi còn có việc, xin lỗi không thế tiếp đãi mọi người được." Trường trung học số ba Thanh Giang tuy không phải là trường trung học tốt nhất thành phố, nhưng vẫn được xếp vào top trường hàng đầu, hiệu trưởng Tằng không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào trong thời gian đánh giá. Nhà trường nói hợp tác thì sẽ hợp tác, không phải là lỗi của nhà trường, cho nên đài truyền hình cũng đừng nên tùy tiện đổ lỗi! Không phải là vì chột dạ mà nhà trường mới mời đạo sĩ của chùa Bạch Vân đến mà là trường học đã có quyết định mời từ sớm rồi!
Đạo sĩ trẻ tuổi Thanh Tĩnh không đọc được sự xấu hổ trong không khí, cô ấy tò mò nhìn Diệp Tuyền đang đứng đối diện mình.
Cô ấy còn đang định sau khi xem phong thủy xong sẽ đi đến phố Hỉ Nhạc, nhưng làm thế nào mà một bà chủ tiệm mạnh mẽ lại tự mình đi đến đây vậy chứ?
"Bà chủ Diệp?" Vị đạo sĩ trẻ Thanh Tĩnh mỉm cười, để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ nhắn đáng yêu, lễ phép chào hỏi người đối diện: "Em là Thanh Tĩnh, Thanh trong thanh khiết, Tĩnh trong điềm tĩnh! Xin chào mọi người -" Diệp Tuyên nhướng mày, trên người của đạo sĩ trẻ này có một vầng sáng linh lực màu trắng nhạt đang bay lơ lửng, xuất phát cùng nguồn gốc với sự bài trí trong Quán Ăn Khuya để cởi bỏ trói buộc của các linh hồn trân gian."Diệp Tuyền, Diệp trong lá cây, Tuyên trong nước suối." Hiệu trưởng Tằng sửng sốt một chút: "Đạo trưởng Thanh Tĩnh, mọi người quen nhau sao?"
Thanh Tĩnh lắc đầu, nhìn Đồng Tử Hiên, rồi đưa cho cậu ấy một túi giấy bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác: "Tướng mạo của cậu... Tôi đưa cho cậu một lá bùa bình an để bảo vệ bản thân."
Cô ấy nhớ lại những gì mà lúc nãy Đồng Lị vừa nói, chợt nhận ra: "Mọi người tới đây là vì cậu ta à?"
Thanh Tĩnh hiểu ra rằng có lẽ Diệp Tuyền đến đây là do được người đối diện mời đến, nhưng cô ấy không thể nhìn thấy chút linh lực nào trong người của Diệp Tuyền.
Thanh Tĩnh cảm thấy Diệp Tuyền không phải người xấu, ánh mắt của cô trong sáng ôn hòa, mặc dù biết mình đang đối mặt với một đạo sĩ của chùa Bạch Vân nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa dáng vẻ cũng không giống như là kẻ lừa đảo. Bản thân Thanh Tĩnh chính là một mầm non được đào tạo xuất sắc, có thể gọi là một thiên tài nhỏ. Nhìn thấy Diệp Tuyền cũng không lớn tuổi hơn cô ấy bao nhiêu, thoạt nhìn cũng không giống như người có thể tu luyện đến trình độ cao hơn cô ấy được, khiến người ta không thể nhìn ra được sự tồn tại của linh lực trong cơ thể.
Cho dù có, thì trừ khi là trước đây nó chưa bao giờ xuất hiện, bằng không cô ấy không có khả năng là chưa từng nghe nói qual
Ừm... Có thể hiểu được chút gì đó nhưng lại không thể tu hành được? Hiện nay có khá nhiều người như vậy trong các phái của huyền môn. Những người như vậy chỉ có thể dựa vào những dụng cụ và nghi lễ ma thuật cũng đủ để giải quyết một vài rắc rối nhỏ rồi.
Nhưng Diệp Tuyên và nhóm của cô không lấy thanh kiếm la bàn cũng như không chuẩn bị giấy vàng lư hương cần thiết cho nghi lễ. Có vẻ như biết thực lực của bản thân yếu cho nên mới đi xác định tình hình trước, sau đó mới lên kế hoạch bắt ma, trừ tà.
"Diệp đạo hữu, hay là chúng ta làm cùng nhau đi." Thanh Tĩnh khó xử một hồi lâu, sau đó mới nghĩ ra một ý kiến hay: "Em vẫn chưa quan sát kỹ bên trong trường học, chúng ta có thể cùng nhau đi xem một chút. Mọi người là đang muốn tìm ra con quỷ có quan hệ với cậu ta đúng không? Thiên địa đều có số mệnh, người và quỷ âm dương ngăn cách, vì vậy tốt nhất vẫn là đưa nó đi đầu thai càng sớm càng tốt. Em có mang theo một cái la bàn, có thể hỗ trợ." Hiệu trưởng Tằng lắp bắp kinh ngạc: "Thật sự có quỷ sao? Có phải là nó đang ở trường chúng ta không?! Không phải đạo sĩ nói phong thủy bên ngoài..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT