Kiều Vượng vội vàng đứng dậy phóng đi, chạy ngược hướng phát ra âm thanh, chính xác thoát được bàn tay yêu thương của mẹ.
"Mẹ, mẹ tập trung nói chuyện với nhiêu người như vậy!"
"Mẹ Tử Hiên, đứa trẻ quả thực đang ở nhà tôi, cô lại đây đón nó đi!" Sau khi Lý Hồng Vân đã hồi phục rồi thì liền nghe điện thoại, quay sang Diệp Tuyền cười cười xin lỗi, rồi lại quay đầu lại nhìn thấy con gái mình liền tức giận sôi máu: "Con muốn gây chuyện đến bao giờ! Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Người lớn vê không nhìn thấy con đâu làm cả nhà sợ hãi một phen. Thỉnh thoảng đến làm khách cũng không chịu nói cho người lớn biết một tiếng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!?"
Kiêu Vượng cảm thấy vô cùng ủy khuất: "Rõ ràng là con muốn giúp đỡ cậu ấy! Cậu ấy nói rằng bình thường cậu ấy đều trở về với chín mươi điểm nhưng cũng không ai quan tâm đến, làm sao con biết được..."
Đồng Lị vội vàng mang giày cao gót chạy xuống bậc thang, nghe thấy được câu này cô ấy lại cảm thấy xấu hổ và hối hận.
Sau khi ly hôn, cô ấy luôn phải bận rộn với công việc và thường xuyên tăng ca. Nghĩ rằng con trai của mình đã là một đứa trẻ trưởng thành rồi nên cũng không quản lý chặt chẽ khi con lên mười một, mười hai cho nên khó tránh khỏi xảy ra một chút sơ sót.
Đồng Lị nhìn con trai của mình, cô ấy ngồi trên ghế cúi đầu xuống khóc đến nỗi đỏ cả mắt, đau lòng mà ôm lấy con mình: "Hiên Hiên, con làm mẹ sợ c.h.ế.t đi được, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không quay vê nhà? Cũng không chịu nói cho mẹ nghe?”
Đồng Tử Hiên đã sớm nghe thấy mẹ mình muốn đến đây, cũng không có phản ứng gì, lại bị ôm lấy bả vai nên mới rầu rĩ nói: "Không phải mẹ không tin con sao?"
"Mẹ tin, mẹ tin, mẹ tin con. Là mẹ hiểu lâm con, là lỗi của mẹ." Đồng Lị vội vàng xin lỗi.
Sau khi nghe được tất cả mọi chuyện hồi một tiếng trước khiến trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Quán Ăn Khuya được giới thiệu trong một chương trình ẩm thực đã tạo nên tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người, đội ngũ chương trình đều đang bận rộn chuẩn bị chọn cho tiết mục cuối cùng, cho nên đến tận bây giờ cô ấy mới có thể tan làm sớm một chút để về nhà nghỉ ngơi.
Khi về đến nhà, không thấy con trai ở đó, cô ấy đã gọi điện đến ngôi nhà nơi con trai mình thường chơi đùa và hỏi chuyện, lúc đó cô ấy mới nhận ra rằng con trai của mình hoàn toàn không ra ngoài chơi với bọn họ.
Trong suốt một tuần, ba cậu bé khác đã hôn mê bất tỉnh và phải nhập viện. Bọn trẻ thường có cơ thể khỏe mạnh cho nên hiếm khi bị cảm lạnh, nhưng lại đột ngột lên cơn hôn mê khiến tất cả các bậc cha mẹ đều rất sốc. Điều kỳ lạ là bệnh viện không những không phát hiện ra bệnh gì nghiêm trọng mà kết quả khám nghiệm cho thấy bọn trẻ chỉ quá mệt mỏi cho nên đã ngủ thiếp đi. Căn bệnh kỳ lạ không giống như bệnh truyền nhiễm, các bậc cha mẹ đều bận rộn với con cái của mình, mỗi đứa ở một bệnh viện khác nhau, cho nên không có cơ hội giao tiếp. Mãi cho đến khi Đồng Lị gọi điện thoại, thì cả ba gia đình mới chợt phát hiện ra triệu chứng của của con mình đều giống hệt nhau. Có người đang chuẩn bị tìm đại sư để xin giúp đỡ triệu hồn, xua đuổi tà ma, Đồng Lị nhớ tới mấy ngày trước con trai mình nói rằng đã gặp phải ma quỷ, cho nên ngay lập tức cô ấy cảm thấy có một loại dự cảm không lành. Có lẽ là thằng bé không nói dõi.
Sau đó cô ấy lại đi đến trường và hỏi thăm tình hình thì biết được con trai của mình đã sớm đi cùng với các bạn cùng lớp rồi.
Cuối cùng sau khi tìm thấy con trai, Đồng Lị mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy con mình vẫn còn tỉnh táo. Có lẽ cô ấy phải thực sự bắt được con quỷ hại người thì mới có thể cảm thấy hoàn toàn yên tâm được.
"Bây giờ chúng ta tìm người trừ tà rồi đến lại bệnh viện kiểm tra, được không?" Đồng Tử Hiên lắc đầu, cậu ấy đi một bước về phía của Diệp Tuyên: "Mời đại sư."
"Đại sư?" Lúc này Đồng Lị mới hồi phục lại tinh thân, cô ấy quay đầu một bên nhìn Diệp Tuyền.
Đồng Lị rất ngạc nhiên, không phải là bà chủ Tiểu Diệp chứ? Nhưng cô ấy nhận ra rằng ngoại trừ mình thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy hai chữ "Đại sư." Thậm chí Lý Hồng Vân còn cười: "Ây da, vốn dĩ tới đây là muốn nhờ bà chủ Diệp giúp đỡ, bây giờ tôi nên nói thế nào đây nhỉ?" Nói xong liền quay người lại trừng mắt nhìn Kiêu Vượng: "Lần này con làm rất đúng, nhưng đừng có chuyện gì cũng nhúng tay vào."
Kiều Vượng tự tin nói: "Cũng không phải là con xen vào việc của người khác, đây là trường học của tụi con, là bạn học của tụi con! Con cảm thấy có chuyện bất bình thì ra tay tương trợ thôi! Hãy gọi con là Kiều đại hiệp!" Lý Hồng Vân cảm thấy buồn cười mà tự nhéo vào chóp mũi của chính mình. Những câu hỏi quanh quẩn trên môi bà ấy, Đồng Lị chợt nhớ đến một mẩu tin đồn mà đồng nghiệp của cô ấy đã nghe được trong quá trình điều tra trước khi đến con phố Hỉ Nhạc để phỏng vấn.
Quán Ăn Khuya đang sầm uất hiện nay là một quán ma ám cách đây chưa đầy nửa tháng không ai dám đi qua.
Hay là thực sự có chút năng lực.
Cho dù không có năng lực, thì ngày mai tình cờ lại là cuối tuần, thật sự không giải quyết được, nhưng cũng có thể kịp đi chùa Bạch Vân mời đại sư.
Đồng Lị hạ quyết tâm, vừa mở miệng đã hết sức cung kính nói: "Đại sư Diệp, là do tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, thằng nhóc nhà tôi đã làm phiền đến ngài rồi. Ngài xem việc này..."
"Đơn giản. Cứ gọi tôi là bà chủ Diệp là được rồi." Diệp Tuyền cắt ngang lời nói khách sáo của cô ấy: "Bọn trẻ đã cầu nguyện mời Bút Tiên đến vì muốn giúp bọn trẻ học tập chăm chỉ, nhưng mà bọn trẻ lạ không đạt được trình độ mà Bút Tiên yêu cầu, cho nên cảm thấy mệt mỏi ngất xỉu. Hãy đi đến trường tìm Bút Tiên là có thể giải quyết được mọi chuyện."
Đồng Lị mở miệng, nhưng do cô ấy không quen nói chuyện trực tiếp quá nhiều, cho nên một lúc lâu sau cũng không thể nói nên lời mà bản thân muốn nói. Đột nhiên cô ấy quay đầu lại thật mạnh. Dưới ánh đèn chiếu xuống, quầng thâm và sự mệt mỏi trên mắt của Đồng Tử Hiên hiện lên vô cùng rõ ràng. Bút Tiên? Không chỉ là trò chơi mà còn có thể ước những thứ như Bút Tiên và các truyên thuyết siêu nhiên khác. Thật sự thì não của bọn trẻ để ở đâu vậy chứ?!
Ban đầu Đồng Lị có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy thái độ thản nhiên không coi trọng Bút Tiên của Diệp Tuyền, cô ấy không khỏi tức giận và buồn cười.... Vậy mới đây cô ấy phát hiện rằng con trai mình học hành chăm chỉ là do có "gia sư" đặc biệt cho nên mới không dám không học?
Nếu như không phải sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của con, thì Đồng Lị thật sự sẽ có động lực thuê gia sư Bút Tiên cho con mình luôn.
Chẳng phải điều này dễ dàng hơn nhiều so với việc chính bản thân mình tận tình khuyên bảo hay sao? Trong khi các giáo viên phải tốn thời gian công sức đề dạy bảo, nhưng Bút Tiên tốn ít thời gian là có thể dạy được rồi, như vậy không phải là dễ dàng hơn nhiều sao? Người ta cũng là một gia sư rất đa năng trong các môn học nghệ thuật tự do nha!
Diệp Tuyền nhìn một cái là biết các bậc cha mẹ đang nghĩ cái gì. Nhưng xét đến bộ dạng thống khổ của những học sinh này, nếu như không phải vì thực hiện mong muốn và đạt được cam kết của mình thì có lẽ Bút Tiên cũng không muốn làm giáo viên cho bọn họ. Chỉ vì vài cuốn sách giáo khoa mà phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí còn không thể mang chúng theo bên mình được nữa.
Động Lị còn nhớ rõ mình đang ở bên ngoài, cho nên cô ấy đã nhanh chóng đè nén lại những suy nghĩ tốt đẹp muốn dạy dỗ con trai học hành của mình "Tôi sẽ liên lạc với hiệu trưởng. Tối nay bà chủ Diệp có thể đến trường một chuyến có được không? Có cần chuẩn bị cái gì không? Hay là buổi tối không thích hợp để bắt quỷ? Ngài có thể ấn định thời gian được không?" Do tính chất đặc biệt của đài truyền hình, cộng thêm việc con cái bốn gia đình hiện nay đang gặp khó khăn nên cô ấy đã yêu cầu cô đến trường điều tra một chuyến, hiệu trưởng vẫn có thể cho ba phần mặt mũi.
Suy cho cùng, nếu như chuyện này có thể giải quyết càng sớm càng tốt Đồng Lị mới có thể yên tâm được.
Diệp Tuyền không quan tâm đến thời gian: "Không cần chuẩn bị gì nữa, chỉ cần mang theo sách giáo khoa của cậu ấy là được."
Đồng Lị vội vàng chạy sang một bên gọi điện thoại, Diệp Tuyền liếc nhìn Kiều Vượng với ánh mắt đáng thương: "Thật sự muốn đi à?"
"Dạ dạ! Mẹ em đã đồng ý rồi!" Kiều Vượng kéo mẹ mình năn nỉ Ỉ ôi, cuối cùng bà ấy cũng phải gật đầu làm chứng: "Đúng không đúng không?" Lý Hồng Vân có chút xấu hổ: "Lại làm phiền đến bà chủ Tiểu Diệp rồi, trạng thái sức khỏe của Tiểu Vượng không tốt, nhưng có thể giúp cô trông chừng và chạy việc vặt giúp cho cô. Con bé quen thuộc với trường học, sẽ không làm lỡ việc của cô, nếu như hôm nay con bé không đi thì tối nay con bé sẽ không thể ngủ ngon được, đi cũng có thể học được thêm kiến thức mới. Nếu như cô cảm thấy bất tiện thì không sao đâu."
Quả thực là Diệp Tuyên cũng có ý định để cho hai đứa nhỏ đi chung để giám sát lẫn nhau, thực sự cô không đủ kiên nhẫn để đối phó với đứa trẻ nghịch ngợm này.
"Không phiền." Diệp Tuyền có chút ngứa tay, nhéo nhéo vào gò má của Kiều Vượng một chút: "Đợi sau khi làm xong việc chị sẽ mời em đi ăn tối. Loại đồ ăn ít calo sẽ không có tác dụng làm cho em mập lên đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT