Bối cảnh đằng sau chuyển thành một tấm bản đồ lớn, Lộ Băng mờ mịt nhìn đồng nghiệp và cấp trên, có một loại ảo giác như mình đã bỏ lỡ hàng trăm triệu nội dung vậy.
Không phải đang điều tra nội gián sao? Tại sao bản đồ của những con quỷ mất tích cũng vẽ ra rồi?
Nghiêm Yên nhìn thấu thắc mắc của cô ấy: "Thái Thanh phái và các tu sĩ ở bên ngoài Bạch Vân Quán đều được mời ở lại tạm thời, chúng tôi đã lần lượt tiến vào sơn môn thăm dò, sau đó phát hiện ra Thái Thanh Phái đã trở thành vườn không nhà trống rồi, chỉ còn lại đạo sĩ ngoại môn hoạt động ở bên ngoài cùng nhất, một tu sĩ cũng không có. Dựa theo điều tra, nhóm tu sĩ cuối cùng đã rời đi vào ngày Long nữ chào đời của nửa tháng trước rồi."
Đạo quán hiện tại cũng là điểm du lịch, thời đại mạt pháp càng không thể nào có chuyện ai ai cũng đều trở thành tu sĩ, cho dù phái huyền học lớn cũng như vậy, có rất nhiều người bình thường tồn tại. Không biết Thái Thanh phái bắt đầu từ khi nào, những việc vận chuyển trên núi dần dần thay thành người bình thường, ve sầu thoát xác, biến mất không còn dấu vết.
Những đệ tử được phái xuống núi chẳng qua chỉ là những con tốt thí che giấu tai mắt mà thôi.
Ngao Tĩnh tỉnh lại xuất thế, đồng nghĩa với việc ác niệm ăn mòn không thành công, ngược lại còn lộ ra ác niệm và điều gì đó không đúng lắm đằng sau nó.
Thái Thanh phái chạy rất nhanh, nhưng điều thật sự khiến Cục quản lý cảm thấy trâm trọng cũng không phải là bọn họ mất tích, mà là...
Nhiều tu sĩ như vậy, thu thập vận may, thu thập người và quỷ, ăn mòn linh vật quan trọng rốt cuộc là để làm gì?
Bí mật, có lẽ đang được giấu trong một nơi biệt lập nào đó dùng vận may và mệnh cách... tạo ra.
Âm thần địa phủ cai quản linh hồn không có bất cứ chỗ nào bất lợi, vận may và mệnh cách của người sống lại có sức mạnh của nhân gian, bao gồm cả Thành Hoàng cũng không thể tùy tiện thay đổi, càng không thể tùy tiện phá vỡ.
Vận mệnh của một người có tốt có xấu, sức của trăm người có tốt có xấu, vạn người trở lên thì có thể gọi là... Vận may của nhân đạo!
Chỉ có điều, so với vận may của toàn bộ loài người, có lẽ chỉ có một phần rất nhỏ. Nhưng chuyện có thể làm thực sự rất nhiều, vận may nhân đạo giả được tạo ra và rơi vào người nào đó, điều này đồng nghĩa với con của thiên mệnh trong truyền thuyết, đi đường cũng sẽ có cuộc gặp gỡ bất ngờ đưa tới cửa. Dùng cái này để che đậy sự thăm dò, vận may có thể tránh được những chuyện xấu đối với bọn họ, quả thật là quá đơn giản rồi.
Phía chính phủ của nước Hạ vẫn luôn cố gắng giảm thiểu tội phạm buôn bán lừa gạt, kiến thức của bọn họ về việc gạt bán quỷ gần như là trống rỗng.
Nếu không phải Diệp Tuyền nhắc nhở, việc dùng số liệu lớn để tăng tốc độ điều tra trật tự của địa phủ, truy bắt những con quỷ đã mất tích, thật sự rất khó để có thể nhận ra việc quỷ mất tích ở mỗi thành phố. Cho dù có người đi điều tra, bản thân người điều tra cũng sẽ rơi vào mê chướng của may mắn tạo ra, thậm chí còn có khả năng đến tận ngày tận thế kia mới có người khiếp sợ phát hiện ra, đã có nhiều quỷ mất tích như vậy.
Một chiếc lá che mắt, chẳng qua cũng chỉ là như vậy mà thôi. Thế nhưng một chiếc lá lại có sự may mắn như vậy, nếu như không có người chỉ ra trước thì căn bản không có ai nhận ra.
Diệp Tuyền liếc nhìn bản đồ: "Các người cảm thấy nối liền các điểm lại với nhau, có giống một con rồng không?"
Lãnh thổ nước Hạ từ tây sang đông đều rải rác những cái bóng tròn mờ màu xám, giốn như mười mấy cái lỗ bị cháy trên bản đồ, trông vừa xấu xí vừa khiến người ta phải ghê tởm.
Nhưng phân biệt cẩn thận, quả thật những cái lỗ bóng mờ kia có thể nối lại với nhau, toàn bộ sừng và móng lại thật sự chỉ đơn giản là một con rồng!
Nghiêm Yên dựa theo lối suy nghĩ của Diệp Tuyền để động não, kinh ngạc buột miệng thốt lên: "Chẳng lẽ... Bọn họ muốn dùng ác niệm để xây dựng lại long mạch sao?"
"Có lẽ vậy." Diệp Tuyên cũng không thèm để ý mục đích sau lưng là gì, vượt qua hiện tượng nhìn thấu bản chất: "Hắn là mọi người cũng đã tìm thấy dấu vết của trận pháp xung quanh những chỗ này, mắt trận cuối cùng ở đâu? Có lẽ... Là núi Hoa Thần lớn nhất của huyện Bách Hoa, tỉnh Khuẩn, đúng không? Nếu như đã không còn Tu tà nữa, vậy thì chắc chắn thời gian bọn họ bắt đầu không lâu nữa, đã bàn bạc xong người nào đi vào chưa?”
"Tôi đi." Nghiêm Yên nghiêm túc trả lời, những đại trận bố trí khắp đất nước đều đã hoàn thành rồi, đây là hành động lơ là của Cục quản lý.
Tiến vào và đối đầu với Tu tà đã thu thập vận may nhiều năm, hàng vạn con quỷ đã biến mất, còn có rất nhiều tà tu, thậm chí, còn có chưởng môn của Thái Thanh phái đã nhiều năm không xuất hiện, đã từng chỉ yếu hơn lão thiên sư của Bách Vân Quán một chút... Phải biết là, nếu như lão thiên sư không có vấn đề, vậy thì bọn họ có thể thành công dẫn động được ác niệm ăn mòn kiếm linh trấn quỷ trong giếng dưới mí mắt của lão thiên sư, cũng nói lên ở phương diện nào đó năng lực đã đạt tới mức cao nhất.
Tiến vào tâm trận có thể nói là c.h.ế.t chắc, trừ các tu sĩ dòng chính của Cục quản lý chắc chắn phải vào
Cho dù là Diệp Tuyền áp đảo được long linh, như dưới áp lực lớn như vậy, Nghiêm Yên cũng rất khó tin tưởng cô có thể bình an ra ngoài.
Cục trưởng Cục quản lý bình tĩnh tiếp lời: "Cố vấn Diệp thấy thế nào?”
Diệp Tuyền nhìn bản đồ rồi sờ cằm: "Tôi nhớ là nấm ở bên kia rất ngon?”
Một giây trước còn đang nặng nề dùng cái c.h.ế.t để chống lại âm mưu của Tu tà, một giây sau đã nhảy sang việc ăn uống nhà nhã thoải mái, trong phòng hội nghị bất chợt ngẩn hết cả ra.
Chỉ có cục trưởng Cục quản lý giống như đã nhớ ra điều gì đó, trong đôi mắt của người già lóe lên một ý cười.
Cô gật đầu: "Đúng là không tệ. Tôi nhớ lúc còn trẻ đã từng đi tới vùng quê của tỉnh Khuẩn, nghe nói nấm dại trong núi Hoa Thần được đưa ra thị trường muộn hơn những nơi khác, đây có lẽ chính là mùa của nấm cục Matsutake."
Cục trưởng đột nhiên nhắc tới hương vị thơm ngon của nấm ở tỉnh Khuẩn vào lần đầu tiên cô ấy ăn, giống như một nhà văn ẩm thực ưu tú đó vậy.
"Tôi có thể tiện đường đi một chuyến."
Diệp Tuyền cười khẽ, nụ cười biến thành lạnh lùng trong nháy mắt: "Tôi ngược lại là muốn xem xem, là ai đang không cho tôi yên ổn sống cuộc sống dưỡng lão."
Diệp Tuyền không hay tức giận, tự nhận là tính tình rất tốt. Ngày mệt mỏi cuối cùng đã lâu như vậy rồi, đã trở lại dưỡng lão rồi, có thể không tăng ca thì sẽ không tăng ca, cho nên cô rất ít khi nhúng tay vào những chuyện vốn dĩ là trách nhiệm bên phía chính phủ của thế giới này.
Nhưng người kia hết lần này đến lần khác quấy rây cuộc sống dưỡng lão của cô, khiến cô rất không vui.
Chống lại hơn một vạn quỷ hồn, hàng ngàn Tu tà, còn có chiến lực đỉnh cao của những tu sĩ thời đại, thế nhưng lại bị nói nhẹ nhàng như một cọng hành tiện tay nhặt lấy khi đi mua thức ăn vậy.
Đây là quyết đoán đến mức nào, tự tin đến mức nào!
Đầu bên kia điện thoại, trong phòng hội nghị của Cục quản lý gần như tất cả mọi người đều kinh hãi, bị thái độ tùy ý của Diệp Tuyền làm cho có chút muốn khóc mà không được.
"Cố vấn Diệp, chuyện này không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cô muốn tham gia hành động chúng tôi rất vui mừng, nhưng lên kế hoạch chỉ tiết vẫn tốt hơn..."
"Đúng đúng, cố vấn Diệp tình nguyện ra tay, tính an toàn cũng được tăng cao hơn rất nhiều..."
Mọi người đều đang khuyên Diệp Tuyền bình tĩnh lại một chút, Nghiêm Yên lại đột nhiên nhớ tới lúc ở thành phố Vịnh từ trong thái độ lơ là của Diệp Tuyền, thái độ của Diệp Tuyền và bây giờ cực kỳ giống nhau. Nút thắt trong lòng cô ấy cũng đột nhiên nới lỏng hơn một chút, cô ấy nhìn cục trưởng.
Quả nhiên, cục trưởng nở một nụ cười: "Vậy thì, Cục quản lý sẽ phối hợp toàn lực với cố vấn Diệp."
Núi Hoa Thần, khu du lịch 4A nổi tiếng của tỉnh Khuẩn, hạng mục du lịch trọng điểm của huyện Bách Hoa, phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều có hoa nở. Ban ngày du khách các nơi nghe danh tới đều lên núi tham quan du ngoạn, dòng người đông như dệt cửi.
Nhưng... núi Hoa Thân ngày hôm nay, khi màn đêm buông xuống, màn đêm như có như không bao vây lấy cả ngọn núi.
Nếu như có người không kịp xuống núi, vậy thì lúc đi ra khỏi núi Hoa Thần sẽ kinh ngạc phát hiện ra, rõ ràng bầu trời không một gợn mây, ánh trăng sáng, trong khu rừng rậm rạp trên núi có sương mù từ bốn phía nổi lên, trên đường chỉ có một mảng tối đen.
Núi rừng mùa đông vạn vật yên tĩnh, nhưng vẫn luôn có tiếng côn trùng không cam lòng kêu vang c.h.ế.t trong trời đông giá rét, tiếng lá cây rơi trong rừng là âm thanh của sức sống thiên nhiên. Vậy mà trong núi Hoa Thần lại yên tĩnh đến kỳ lạ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Giống như nơi này trống rỗng không có bất cứ vật gì, khí c.h.ế.t âm trâm, âm khí dày đặc.
Trong mắt người bình thường còn như vậy, nhìn qua đôi mắt âm dương, ngọn núi trước mắt đã bị âm khí nuốt chửng, trong núi có hàng ngàn hàng vạn mê trận, bóng quỷ vô số.
Diệp Tuyền ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi mờ mịt: "Để đội ngũ đi dò đường rút lui đi."
Nghiêm Yên dẫn đội tiếp quản việc bố trí canh phòng của vòng ngoài, nhìn điện thoại: "Trận pháp trong núi đã thành, chúng tôi vừa mới phá vỡ hai tâng bên ngoài và đã bàn giao lại. Có người gặp được người quen qua đó, nhưng sức lực của bọn họ không chỉ tăng lên gấp đôi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT