Ăn đồ ngon trước mặt người khác đã là tham lam, nhưng còn khó chịu hơn khi đồ ăn đó có một không hai, số lượng có hạn không thể mua được. Nếu vẫn còn thấy "lãng phí", quả thực chỉ hận không thể lao đến l.i.ế.m sạch nước súp giúp họ.

Những qủy hồn trong quá khứ ở Học viện Tân Đô đều bị bè phái Thái An Môn đưa đi, hơn nữa ở thời điểm đó, họ vẫn là thiếu niên. Thiếu niên thường dễ xấu hổ hơn, ăn xong bánh bao, hai con quỷ nhìn nước súp trên tay, ngửi thấy mùi thơm nhưng không dám liếm.

Hơi nghiêng đầu, họ nhìn thấy mọi người ở Cục quản lý đang nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng.

Oái!

Quỷ học sinh xoay người, lén cúi đầu l.i.ế.m sạch sẽ.

Vẫn rất thơm!

Lộ Băng dẫn người đến ăn bữa cơm, tiện thể mang đến tin tức mới nhất từ sự kiện âm hôn.

Ngô Phương và đối tác còn lại trong vụ âm hôn đã được công khai, tro cốt của Ngô Tiêu Nguyệt có thể rời đi. Ngô Tiêu Nguyệt ở Học viện Tân Đô có công phối hợp điều tra, Cục quản lý sẽ phụ trách hậu sự của cô ấy, sắp xếp cho cô ấy ở nghĩa trang, ngày mai sẽ hạ táng.

"Tôi sẽ đi." Diệp Tuyên đồng ý.

Vài cơn mưa thu xuất hiện, hoa cúc đã nở, hoa trong nghĩa trang cũng nở rộ.

Diệp Tuyên mang đến một bó hoa nhài.

Hoa nhài Nguyệt Lượng hái vê lúc đầu đã khô héo từ lâu, sau khi sấy khô, màu trắng tinh khôi vĩnh viễn không mất đi, còn có mùi thơm thoang thoảng.

Không thể tìm thấy tro cốt của Nguyệt Lượng, Diệp Tuyên đặt đóa hoa nhỏ vào hũ tro cốt, hạ táng cùng Ngô Tiêu Nguyệt.

Ở nghĩa địa không có quá nhiều người, có cảnh sát mặc thường phục và vài học sinh vẫn còn khá yếu đến tiễn Ngô Tiêu Nguyệt chặng đường cuối cùng. Những bó hoa họ mang đến được đặt trước bia mộ, trên bia mộ là bức ảnh duy nhất được tìm thấy trong phòng Ngô Tiêu Nguyệt, là ảnh chụp cô ấy và Nguyệt Lượng.

Khi Diệp Tuyền lái xe rời khỏi nghĩa trang quay về phố Hỉ Nhạc đã là buổi chiều, từ xa có thể nhìn thấy bóng dáng một người.

Đạo bào màu trắng, thiếu niên trong trẻo mà lạnh lùng, lưng đeo một thanh trường kiếm bằng gỗ đào, giống như bước ra từ trong tranh.

Trong khoảnh khắc Diệp Tuyền lái xe vào phố Hỉ Nhạc, cô bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý.

Những người hàng xóm cũ luôn tụ tập để tắm nắng và trò chuyện chợt nhìn sang với đôi mắt sáng rực, tai vếnh lên để bàn tán.

"Bà chủ Tiểu Diệp, đây là người thân của cô đến giúp sao?"

Vừa hỏi, các cụ già vừa phe phẩy quạt hương bồ tắm nắng lại cười tủửm tỉm vây quanh Lục Thiếu Chương, ngắm nghía: "Đẹp trai thật đấy, vừa nhìn đã nhớ mặt rồi."

Buổi chiều, mấy người hàng xóm đã hỏi rốt cuộc Lục Thiếu Chương có quan hệ gì với hàng xóm cách vách, nhưng không hỏi được đáp án.

Trái lại, họ lôi kéo Diệp Tuyên vừa hạ cửa kính xe, kể lại chuyện cười hồi chiều.

"A ha, Tiểu Du trong quán của cháu lá gan nhỏ quá, nói cháu còn về, không dám mở cửa. Dù cậu ấy là thân thích bạn bè cũng phải đến xin việc cũng muốn chờ cháu về nhìn kĩ —— người trong Quán Ăn Khuya các cháu quá ít, phải có vài người làm mấy việc lặt vặt mới tiện hơn được."

Trong cửa hàng, Du Tố Tố ngồi xổm phía sau cửa, liếc mắt nhìn An An cũng đang mờ mịt, thở dài.

Cô ấy không muốn, thế mà gọi là cô ấy không dám mở cửa à, là cô ấy không dám mở cửa vào ban ngày! Nhưng hàng xóm láng giềng đều biết có người trong cửa hàng, vì tìm lý do để không phải ra ngoài, Du Tố Tố vắt hết óc mới nghĩ ra được một cái!

Bà Ngưu cực kỳ quan tâm đến chuyện có một không hai này: "Cháu quen thật à? Đây hẳn không phải ngôi sao gì đó..."

Diệp Tuyên dừng xe, nhìn thấy Lục Thiếu Chương bị khói lửa nhân gian vây quanh.

Mắt kiếm linh cụp xuống, không có nhiều biểu cảm, thoạt nhìn giống thiếu niên vô dục vô cầu trong tranh, cố tình tỏ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng khiến người ta muốn hái anh xuống.

Sau đó Diệp Tuyền xuống xe, nâng giọng hỏi: "Anh muốn đến Quán Ăn Khuya làm việc à?"

Lục Thiếu Chương quay đầu lại nhìn, giống một pho tượng bằng ngọc bị khói lửa nhân gian cô lập đột nhiên sống lại, phảng phất hơi thở của con người.

"Là tôi."

"Quán Ăn Khuya hoạt động tám tiếng từ chập tối đến rạng sáng, cả năm không có ngày nghỉ, hơn nữa... Tiền lương có thể không thỏa mãn?" Diệp Tuyền cũng không chớp mắt, mở miệng ghé sát lại, tựa như nhà tư bản áp bức công nhân.

"Bao ăn bao ở là đủ rồi." Lục Thiếu Chương thoáng suy nghĩ, nhớ lại quy tắc ứng xử trong xã hội hiện đại đã được cục giám sát sửa đổi,: "Tôi cũng có thể trả tiền thuê nhà."

Tên gọi tắt, mất tiền đi làm.

Hàng xóm láng giêng không nói nên lời, ánh mắt nhìn Diệp Tuyền bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Không nhận ra đấy, vậy mà bà chủ Tiểu Diệp hội keo kiệt như vậy? Không giống phong cách của côi

Đừng nói họ, Du Tố Tố ngồi xổm trong cửa hàng hóng hớt cũng trợn mắt há hốc mồm mà há to miệng: anh bạn, đừng lăn, đừng lăn đến đây! Phương pháp lăn này làm cả nhà cô ấy chấn động rồi!

Diệp Tuyền khẽ cười một tiếng: "Đã tốt nghiệp lớp bổ túc rồi, không tôi."

Mấy hàng xóm đang hoài nghi cuộc đời chợt tỉnh táo lại, Lý Hồng Vân cắn hạt dưa, vỗ đùi: "A, hóa ra bà chủ Tiểu Diệp cũng nói đùa với bạn à. Tôi nói rồi mà, ngoại hình này vừa nhìn đã biết là người quen của cô."

Cũng không biết logic giá trị nhan sắc cao có hấp dẫn giá trị nhan sắc cao không, rốt cuộc logic vận hành kiểu gì, mấy hàng xóm xung quanh nghe xong đều không nhịn được mà liên tục gật đầu.

Bà Ngưu nắm vai bà Hoàng: "Bà không đi hỏi một chút xem đây là bạn bè, thân thích của ai? Cháu gái nhà bà tâm tuổi này nhỉ? Bà không sốt ruột tìm kiếm đối tượng, giục con bé kết hôn à?”

Sự kiện âm hôn hai ngày trước bị cả phố Hỉ Nhạc bàn tán xôn xao còn chưa lắng xuống, bà Ngưu đã sớm quên chuyện bị cháu trai làm ê mặt, cực kỳ nhiệt huyết với mấy vụ giục kết hôn. Nhà họ Ngưu không có người đến tuổi kết hôn, hoàn toàn không ngại bà ta bị người khác nói.

"Con cháu đều có phúc của con cháu, bình an là đủ rồi, duyên phận tới rồi tự nhiên sẽ có, không có cũng không sao, vội làm gì." Bà Hoàng phẩy tay, thấy Quả Quýt nhẹ nhàng chạy đến, bà vươn tay vuốt ve khắp người chú mèo nhỏ.

Diệp Tuyền mở khóa, mở cửa, dẫn người đi vào Quán Ăn Khuya, ánh mắt lướt qua Lục Thiếu Chương, cho hàng xóm láng giêng một lời giải thích.

"Cậu ấy họ Lục, là em trai của cháu."

Lục Thiếu Chương ngây người, nhìn theo dáng người cao ngất của Diệp Tuyền đi về phía trước, vô thức muốn đi theo.

Trong sảnh chính của Quán Ăn Khuya trống không, không một con quỷ.

Khi Diệp Tuyền xoay người nhìn về anh, yết hầu Lục Thiếu Chương bỗng nhiên chuyển động, không biết nên nói gì mới ổn.

Hồi lâu sau, anh mới hỏi: "... Em trai?"

Diệp Tuyền nhíu mày, trả lại câu hỏi cho anh: "Vậy anh định nói thế nào với họ?"

Cô tùy ý kéo ghế dựa vào, dáng vẻ bình yên, nhàn nhã, tự vui vẻ.

Lục Thiếu Chương đứng đối diện khá lúng túng: "Họ hỏi tôi có quen cô không, chúng ta lại là loại quan hệ...... Kiếm và chủ kiếm sao?"

Anh không nghĩ nổi đáp án, lại không nên lừa người khác, vì thế đành phải im lặng không đáp.

"Bây giờ anh là một con người." Diệp Tuyền nhắc nhở anh.

Lục Thiếu Chương chợt nghẹn lời.

Pháp kiếm Bạch Vân được sinh ra cùng tổ tiên huyền môn, đối với anh, tổ thiên sư vừa là người cha, vừa là người thầy. Sau đó nhìn lại pháp kiếm Bạch Vân, hoặc làm vũ khí đại diện cho tổ thiên sư trong các nghi lễ, hoặc làm pháp khí trảm yêu trừ ma, tuy có linh tính, nhưng không thể thoát khỏi thân kiếm hoàn toàn, thay đổi thái độ để làm người.

Trước thời đại mạt pháp nhiều năm, giữa thời kì loạn lạc, anh ở lại trấn quỷ, cũng bởi vậy mà vào luân hồi, thanh kiếm được người đời bảo vệ chẳng qua chỉ là một xác kiếm không có linh tính.

Trước đây rất nhiều năm, anh gặp được chủ nhân mới ở thế giới tận thế vô hạn. Đi cùng Diệp Tuyên qua rất nhiều nhiệm vụ, linh tính m.ô.n.g muội dần trở thành cuộc đời mới, có nhiều cơ hội. Cuối cùng anh vẫn làm một thanh kiếm như trước, bảo vệ chủ nhân của anh.

Chủ nhân của anh đã đưa anh trở về, làm anh sống lại.

Như vậy, làm một thanh kiếm, hoặc làm một người, lại là quan hệ gì?

Thật sự phức tạp khôn kể, còn phức tạp hơn những bùa chú huyền ảo nhất huyền môn.

Diệp Tuyền nhìn thấy kiếm linh tóc trắng suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra, cười thành tiếng: "Đừng nghĩ phức tạp quá. Căn cước của anh muộn hơn của tôi một tháng, vậy là nhỏ hơn tôi một tháng rồi, tôi gọi anh là em trai thì có vấn đề gì? Có đúng không, em trai Tiểu Lục?"

Tai Lục Thiếu Chương đã sớm tê rần, những ngón tay trong ống tay áo bắt đầu cuộn lại.

Tiểu, Tiểu Lục... em trai? Nghe lý do thì không chê vào đâu được, nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác kỳ quái.

Nhiệm vụ trong thế giới vô hạn tận thế có thể dài hoặc ngắn, nếu tính tất cả, từ lâu Diệp Tuyên đã không phải người trẻ mới hai mươi mốt tuổi, gọi em trai, thật đúng là không vênh váo với kiếm linh cổ xưa cho lắm.

Lục Thiếu Chương cũng không để ý tuổi lớn nhỏ, lại không thể nói rõ cảm giác ở trong lòng mình là gì.

Tê dại, ngứa ngáy, giống như có một đám cháy nhẹ nhàng bén lửa.

Cửa lớn Quán Ăn Khuya bị đẩy ra, phát ra tiếng kêu, tiếng người đưa thư nhanh chóng truyền đến.

Diệp Tuyền đứng thẳng người, đẩy ghế lại: "Không thích à? Vậy không gọi nữa."

Lục Thiếu Chương từng bước bắt kịp cô, tính tình thẳng thắn trời sinh của kiếm linh khiến anh lập tức bật ra: "Không hề."

Diệp Tuyên mỉm cười nhìn anh: "Biết rồi, Tiểu Lục."

Lục Thiếu Chương:...

Thiếu chút gì đó, hình như càng kỳ quái.

Đây không phải lần đầu người giao hàng đến Quán Ăn Khuya để giao hải sản tươi sống được vận chuyển bằng đường hàng không, giữa tháng chín, cua lông mùa thu bắt đầu được bán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play