Đi du lịch, bắt đầu quay video, không phải quá nổi bật, nhưng góc quay đặc thù và kinh nghiệm cuộc sống giúp bà thu được một lượng fan của riêng mình.

Thời gian dần trôi, ngược lại tâm hồn ngày càng trẻ ra.

Lần này ngủ say trong ảo giác, xem như trong họa có phúc.

Diệp Tuyền cắt ngang câu cảm ơn của Trần Hi: "Khỏi hẳn là tốt rồi, vào ăn cơm đi."

Sau khi hai mẹ con Trần Hi vào, Thang Tiểu Mãn đuổi theo hai người: "Xin chào - tôi là họa sĩ truyện tranh, cháu thấy câu chuyện của hai người rất thú vị, tôi có thể vẽ một bộ tranh cho hai người không?"

"A?" Trần Hi không hiểu chuyện này có liên quan gì.

Hà Tố Cầm cảm thấy rất thú vị: "Vẽ tranh gì cơ? Tôi có thể nhìn thử không?”

Sau khi bắt đầu lần nữa, gặp phải thứ gì mới lạ, bà cũng muốn thử một chút.

Thang Tiểu Mãn lấy tài khoản của mình cho họ xem: "Đây là những tác phẩm trước của cháu, câu chuyện chữa lành phong cách đồng thoại, không biết hai người có thích không?"

Tài khoản đã được xác thực của Thang Tiểu Mãn đã có đến mấy trăm nghìn fan, là họa sĩ truyện tranh mới nổi có thực lực trên mạng năm nay, nhìn thấy tài khoản, Trần Hi lập tức nhận ra cô ấy là ai.

"Đáng yêu quá." Hà Tố Cầm mỉm cười, tiếp tục kéo xuống, lại thấy một bộ truyện tranh về Quán Ăn Khuya. Bà ngạc nhiên hỏi: "Là Quán Ăn Khuya này à?"

"Đúng vậy." Thang Tiểu Mãn và Diệp Tuyền cười đáp lại, tiếp tục nói chuyện với Hà Tố Cầm: "Cháu thấy dì thực sự rất kiên trì với chuyện cũ, rất thích hợp để vẽ một bộ truyện tranh. Hẳn là có thể cổ vũ rất nhiều người bắt đầu lại lần nữa."

Bước đầu họ đã có ý định hợp tác, Thang Tiểu Mãn vui vẻ đi về bàn của mình.

Sau khi mở biển, cá, tôm, hải sản vô cùng dồi dào, vào mùa thu, cá lớn ở sông cũng vào mùa cao điểm, món chính của Quán Ăn Khuya hôm nay là cá ngâm nước lèo vàng ruộm, đồ ăn sáng khá đặc biệt, gôm chè đậu phụ cá lòng đỏ trứng muối và chè đậu phụ cá vị nguyên bản.

Cá ngâm rau củ trong nước lèo vàng ruộm có màu vàng óng, khi bưng ra bàn vẫn còn sôi, ăn kèm rau xanh và đậu phụ viên, đầu cá cắt làm đôi nổi bồng bênh trong nước. Cá không tanh mà còn có vị nước hâm xương, mùi hương êm dịu lại thơm lừng, tựa như chục con cá rơi vào nồi nước súp, cô đặc lại thành một bát nước cốt.

Một phần ăn đã ngon miệng, cả con cá khi được chia cho nhiều người sẽ vô cùng đậm đà, tốt nhất là nên ăn một nồi lớn cùng bạn bè để tận hưởng cảm giác náo nhiệt lại thích thú.

Các nhà hàng khác nấu canh chua nóng, vị chua nhẹ của dưa cải không thể loại bỏ được, thêm tương ớt khiến khi ăn càng mặn và mặn hơn. Nhưng Quán Ăn Khuya khác hoàn toàn, càng ăn càng thấy thích, món ăn càng trở nên ngon hơn, thậm chí còn có thể thêm một số món ăn kèm hoặc mì và nấu cùng nhau, ăn cho đến khi bụng căng tròn, phải bám vào tường mới đi được.

Món ăn kèm gồm cá và chè đậu phụ có thể cho trực tiếp vào nồi và nấu chung, hoặc có thể nấu riêng một bát canh và một phần chè đậu phụ.

Nói là chè đậu phụ, chẳng qua có hình như chè đậu, cách làm giống hệt đậu phụ gà, là bài toán đỉnh cao thách thức tay nghề người đầu bếp. Nhưng chất đậu càng mềm, người ăn sẽ cảm giác như đang nếm thử phần vỏ trơn bóng của tôm.

Chè đậu phụ cá vị nguyên bản mềm dẻo như bánh pudding, thịt bò đã được nấu chín vô cùng trơn mịn, múc từng thìa canh, cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Chè đậu phụ cá lòng đỏ trứng muối có thể cảm giác khá sần sùi, lòng đỏ trứng muối xào xạc được bọc trong những viên pudding đậu phụ cá viên nhỏ, mùi thơm của lòng đỏ trứng muối và độ tươi của cá hòa quyện hoàn toàn với nhau, tạo nên mùi thơm mặn mà, tươi mát.

Thang Tiểu Mãn ăn, không nhịn được mà lôi điện thoại ra ghi chép cảm xúc đang đến dồn dập, quyết định bộ tranh tiếp theo sẽ tiếp tục là về đồ ăn ngon, hơn nữa còn là chè đậu phụ cá lòng đỏ trứng muối.

Sau khi Diệp Tuyền nấu xong nồi canh vàng ruộm cuối cùng, cô lau tay rồi rời khỏi bếp, đặt đồ uống trước mặt Thang Tiểu Mãn.

"Cô thấy cuộc sống hiện tại thế nào?"

"Bà chủ Diệp?" Thang Tiểu Mãn hỏi lại, nhớ lại nửa năm trước, khi cô ấy bước vào Quán Ăn Khuya lần đầu, cô ấy vẫn cảm thấy khó tin: "Tôi nghiêm túc chữa bệnh, thoát khỏi vòng luẩn quẩn, đi du lịch nhiều nơi, ngắm những nơi mình muốn đến, mọi chuyện bắt đầu tốt lên."

Công việc hiện tại của Thang Tiểu Mãn không bận rộn như vậy, vào ngày nghỉ, cô ấy có thể làm điều mình muốn, vừa làm việc, vừa quản lí tài khoản vẽ tranh cũ của mình.

Những đứa trẻ ngày xưa đọc truyện tranh của cô ấy đã vào đại học, cấp 3 rồi ra trường, họ càng trân trọng khoảng thời gian tươi đẹp quý giá hơn. Có người đã sinh con, họ cũng muốn dạy con mình yêu quý những nét đẹp giống như trong truyện tranh, nhờ vậy đã thu hút nhiều độc giả mới. Một vài sự kiện nổi bật cũng khiến cô ấy nổi tiếng hơn.

Thang Tiểu Mãn đã sớm ký hợp đồng xuất bản, sau này cô ấy cũng là một tác giả.

Ánh mắt của Thang Tiểu Mãn rơi trên tấm bình phong trong góc Quán Ăn Khuya, mùa thu đã đến, bức tranh thêu trên tấm bình phong được thay thế bằng dãy núi vàng óng ngập sắc thu.

Thang Tiểu Mãn nhìn thấy hai gốc cây sóng vai nhau ở một góc trên bức tranh thêu, cô ấy nhẹ giọng trả lời: "Tôi thích cuộc sống hiện tại. Tôi có được rất nhiều điều tốt đẹp, còn nhiêu hơn những gì tôi từng ao ước. Tôi nghĩ, chờ lân sau gặp lại mẹ, tôi hoàn toàn có thể nói với bà rằng mình từng được ngắm phong cảnh đẹp đến nhường nào, nhận được rất nhiều điều tốt đẹp và sống một cuộc sống tuyệt vời."

Mà tất cả, đều bắt đầu vào ngày cô bước chân vào Quán Ăn Khuya.

"Vậy thì tốt." Diệp Tuyên khẽ cười một tiếng, nhìn về phía cửa.

Lộ Băng - người cũng trong hoàn cảnh "trong họa có phúc" đã nghỉ ngơi vài ngày, cô ấy dẫn theo thành viên trong tiểu đội ghé vào Quán Ăn Khuya.

Bên cạnh Lộ Băng có hai quỷ hồn đang lơ lửng, vẫn dáng vẻ trẻ tuổi, họ không hê mặc đồng phục Học viện Tân Đô, cánh tay ngắn cũn thoạt nhìn càng có vẻ trẻ con.

Diệp Tuyền để họ vào, Lộ Băng và thành viên trong đội gọi mỗi người một suất cơm, lại gọi thêm hai suất mang về cho cấp dưới quỷ hồn, đóng đồ cho mọi người một lúc dễ dẫn đến cảnh nhầm số lượng.

Hai lệ quỷ không rời đi ngay, vì chúng còn phải tiếp tục hỗ trợ điều tra nên tạm thời ở lại Cục quản lý. Vì trong quá khứ, họ từng có hành động gây nguy hiểm cho người khác nên nằm trong diện bị giám sát, cũng may không ra tổn thất quá lớn, cũng không phải cố ý làm hại người vô tội, cuối cùng chỉ bị phạt nhẹ, hình phạt thực sự phải đợi họ xuống âm phủ mới biết được.

"A, chuyện đó là do hai cậu giở trò, nhốt người vô tội trong..."

Để những lệ quỷ còn ở lại nhân gian hiểu rõ chuyện mình làm gây ra ảnh hưởng thế nào, việc đầu tiên Lộ Băng sau khi nghỉ ốm, đi làm trở lại là dẫn cả đám quỷ hồn đi xem cuộc sống của những người bị hại để thức tỉnh họ.

Sắc mặt nhóm quỷ học sinh trắng bệch, chúng lặng lẽ đảo mắt nhìn nơi khác, không có đi quấy rầy, chỉ im lặng nhìn mẹ Trần đang ngồi trong cửa hàng. Họ nhìn hồi lâu mới nói được một câu: "Bà ấy vui vẻ hơn những người khác."

Trong chốc lát, Lộ Băng không nói gì, kéo quỷ đi vào sau bình phong, giảng giải cho họ: "Lần này kết quả tốt, nhưng không phải kết quả của ai cũng tốt. Sao các cậu biết được sau khi tỉnh dậy rồi mất trí nhớ là chuyện tốt? Mặc dù tốt, hôm nay hy vọng như vậy, ngày mai cũng hy vọng như vậy, ngày kia lại đổi ý..."

"Sau này tốt, hiện tại không hẳn đã là tốt, có lúc đúng ý, có lúc tương phản. Hôm trước nhìn người kia, không phải đã chữa khỏi rồi nhưng gặp phải di chứng nên không dám ngủ một mình đấy thôi? Không được phép lạm dụng năng lực đặc thù đối với người bình thường, đây là luật của Cục quản lý."

Nhóm qủy học sinh cúi đầu, ý vào sức mạnh có được sau khi báo thù, họ trú tạm ở nhân gian mấy ngày vừa rồi, họ chậm rãi học cách thích ứng với sức mạnh chính mình đạt được, đi trên con đường chính đạo. Pháp thuật để thẩm vấn tà tu rất hiệu quả, nhưng dùng cho người bình thường, tất nhiên không tốt lắm.

Diệp Tuyền lấy thịt dê đông lạnh ra khỏi tủ lạnh, lại hấp thêm mấy cái bánh bao, bảo An An đưa cho hai học sinh.

An An kéo xe đẩy đi đến cạnh bàn, cô bé ngoan ngoãn nghe lời bà chủ Diệp, kiên trì len qua những người khác đang bưng bát đĩa, đứng trước mặt họ: “Tặng, ăn!"

Nhóm học sinh kinh ngạc nhìn, một lát sau mới vươn tay.

Nóng.

Họ còn có thể ăn gì chứ?

Nhóm quỷ học sinh cắn vào lớp vỏ bánh mềm mại có mùi lúa mì, bên trong mềm mại thấm đẫm nước súp thịt cừu giống như một chiếc bánh mềm, giống như cắn vào quả chín đã được rút hạt.

Thơm quá, tươi quá, nóng quái

Ký ức về lần ăn cơm cuối cùng khi còn sống là bị bắt ăn sỏi đá hoặc đồ ăn như cho lợn ăn ở căng tin Học viện Tân Đô, dưới cái tên mĩ miều "khổ tận cam lai", giáo dục gian khổ".

Trong ấn tượng của họ, đồ ăn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đã lâu lắm rồi không nhớ ra được vị ngon gì.

Ngực của quỷ học sinh như một khối bông, vừa chua xót lại căng đầy. Một miếng, lại một miếng, ăn bánh bao, ký ức u ám như được che lại.

Sau khi thành quỷ, cảm giác của họ luôn là tức giận, rốt cuộc không giống cảm giác khi còn sống.

Miếng thịt cừu đông lạnh mấy ngày tan thành từng miếng bánh hấp, vị ấm nóng, nước súp cháy dọc đầu lưỡi, vào tứ chi. Nước súp vô cùng đậm đà nhưng chưa phải là bánh bao. Vì vậy, khi ăn phải hết sức cẩn thận, nếu không chú ý, nước súp sẽ chảy xuống đầu ngón tay, ăn xong bánh không thể không nhấm nháp nước súp trên đầu ngón tay, thứ để lại dư vị vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play