Vợ chồng Ngô Phương mắc kẹt trong phòng khách, không dám làm ra những hành động không cần thiết.

Ngô Tiêu Nguyệt lộ ra bẻ mặt bình tĩnh đi vào: "Hôm nay ăn cơm sớm như vậy, xin lỗi, con về muộn. Biết con về mẹ còn hâm canh. Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt bụng!"

Dương Quyên mấp máy môi, chống lại sự cám dỗ muốn từ chối, đáp lại cô ấy bằng một nụ cười khô khốc.

Ngô Tiêu Nguyệt đi ngang qua bọn họ, trực tiếp đi rửa tay, cô ấy đi vào trong bếp cầm đũa, kéo ghế ngồi xuống, nhìn hai người với ánh mắt kỳ lak: "Bố mẹ, sao hai người không ăn? Đồ ăn sắp nguội hết cả rồi... Cho dù có tức giận vì con về muộn cũng không thể như vậy được, không có sức khỏe sẽ không sống tốt được đâu."

Lời nói của cô ấy giống như một nút bấm kích hoạt hành động của hai người, tuy vợ chồng Ngô Phương không muốn nhưng vẫn phải ngồi vào bàn. Hai người dời ghế, chen vào cạnh ngắn của chiếc bàn hình chữ nhật, vị trí cách xa Ngô Tiêu Nguyệt nhất, từ từ cầm đũa lên cùng nhau "ăn cơm".

Một bàn ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng có màu sắc rực rỡ nhưng vợ chồng Ngô Phương lại không có tâm trạng dùng bữa mà luôn cảnh giác không biết liệu cô ấy có muốn tới ngồi gân bọn họ hơn hay không.

Cũng may Ngô Tiêu Nguyệt không làm khó bọn họ, cô ấy nhìn hai người ôm nhau rồi cười nói: "Quan hệ của hai người thật tốt, buổi xem mắt mà mẹ chuẩn bị cho con chắc cũng sẽ tốt thôi. Giá như bọn con cũng được như hai người thì tốt quá."

Lần cuối cùng bà ta gọi con gái về nhà, thực chất là muốn cô ấy đi xem mắt. Rồi sau đó...

Hai người sợ hãi, càng không dám trả lời cuộc trò chuyện của cô ấy. Nhìn cô con gái đã thành quỷ lộ ra một nụ cười cứng ngắc, Ngô Phương cùng hùa theo cười hai tiếng.

"Súp của mẹ làm vẫn thơm ngon như vậy, con phải học phương pháp nấu ăn từ mẹ mới được. Mẹ ơi, uống canh đi. Mẹ đã vất vả lắm mới làm được. Cảm ơn mẹ vì đã vất vả."

Ngô Tiêu Nguyệt mặc áo khoác, vào nhà liên ngồi xuống cởi ra, để lộ cánh tay. Cô ấy cầm thìa lên, múc một bát canh rồi đứng dậy đưa cho Dương Quyên.

Dương Quyên, người ngồi phía đối diện, có thể thấy rõ phía trong cánh tay của cô có những đốm màu tím sãm nhạt.

Đó là những vết bầm tím trên xác chết.

Dương Quyên gần như muốn nôn ra, Ngô Phương nhanh chóng siết c.h.ặ.t t.a.y bà ta để nhắc nhở vợ mình hãy cẩn thận.

"Được rồi, được rồi." Ngô Phương thay vợ đỡ lời: "Tiêu Nguyệt, con cũng mệt rồi, tự mình ăn cơm nhé, không cần lo lắng cho bố mẹ."

Ngô Tiêu Nguyệt múc một bát canh khác đưa tới: "Vậy thì sao đâu? Bố cũng vất vả rồi."

Khuôn mặt của Ngô Phương cứng đờ, khi ông ta câm bát súp trong tay không khỏi co rúm lại. May mắn thay, nữ quỷ không tiếp tục làm chuyện gì đáng sợ, cô ấy nhặt rau ăn như người bình thường, thi thoảng lại khen ngợi tài nghệ nấu ăn của Dương Quyên.

Chỉ nghe giọng nói thôi cũng thấy đây giống như một bữa tối gia đình vô cùng đầm ấm, nơi có cô con gái ngoan ngoãn hoạt bát, yêu thương gia đình còn quan tâm đến họ một cách chân thành.

Vừa dừng đũa, nữ quỷ nhợt nhạt ngồi phía đối diện đột nhiên ngẩng đầu nói: "Sao bố mẹ không ăn?”

Vợ chồng Ngô Phương chen chúc nhau, dùng đũa gắp rau một cách máy móc rồi nhét vào miệng, hoàn toàn mất đi khẩu vị để ăn.

Cuối cùng, Ngô Tiêu Nguyệt đặt đũa xuống, vợ Ngô Phương cũng làm theo.

Nhớ lại những ngày trước, khi lớn lên, cô con gái nhỏ hầu như chỉ về ăn cơm vào mỗi cuối tuân, Dương Quyên cố gắng xoa dịu bản thân mình cũng không quá rõ ràng.

“Tiêu Nguyệt, chúng ta đi...

Ngô Tiêu Nguyệt bắt đầu nói chuyện một cách đồng cảm: "A, con thấy trong bếp còn có một nồi canh, bố mẹ muốn đưa cho anh trai phải không? Bố mẹ đều đã thấm mệt rồi, con mang canh đi gặp anh trai vậy."

"Không được!" Dương Quyên lập tức cự tuyệt.

Mong muốn xua đuổi nữ quỷ của bà ta đột ngột chuyển hướng, niềm vui giả tạo trên khuôn mặt bà ta lập tức đông cứng lại, biến thành vẻ mặt giận dữ tái mét.

Ngô Tiêu Nguyệt bối rối, nhìn thẳng vào mắt bà ta. Tim Dương Quyên đập thình thịch, bà ta đột nhiên nhận ra mình đang đối mặt với thứ gì, bà ta cười gượng vài tiếng rồi nhanh chóng tìm ra lời giải thích phù hợp: "À, không, không, không, cái nồi đó là dành cho con, Tiêu Nguyệt. Con cũng vất vả rồi."

Dương Quyên vừa chịu đựng sự đau đớn vừa nói, sắc mặt có chút vặn vẹo. Con ba ba mai mềm mà bà ta dày công chuẩn bị, món súp hầm bà ta tốn rất nhiều thời gian để làm ra, cứ như vậy, cả số tiên bà ta bỏ ra để nuôi nó cũng đều vô ích rồi.

Nhưng thay vì để thứ yêu ma quỷ quái này tìm đến con trai mình, bà ta thà nói dối còn hơn.

"Chỉ có mẹ yêu con nhất." Ngô Tiêu Nguyệt cười nói: "Đã lâu rồi con không gặp anh trai, có lẽ anh trai thực sự rất bận, dù bận đến mấy cũng phải về ăn tối với bố mẹ chứ. Ngày mai anh trai có quay lại không? Con gọi điện hỏi anh ấy nhé?"

Ngô Phương lập tức cự tuyệt: "Anh trai... Anh trai con gần đây phải đi công tác, không về được. Công trình bên kia đã phong tỏa, không cho phép ai hỏi tới, tốt nhất không nên gọi điện thì hơn."

"Vâng ạ." Có thể thấy Ngô Tiêu Nguyệt có chút thất vọng, Dương Quyên tức giận đến có chú ngứa răng.

Nhưng cơn giận của bà ta vẫn còn chưa nguôi.

Ngô Tiêu Nguyệt đã mang bát súp đã vơi dần đi vào trong bếp, thêm một bát mới, chu đáo đưa cho vợ chồng Ngô Phương một phần ba số súp, cô ấy cũng đặt đĩa rau củ tới trước mặt bọn họ.

Nữ quỷ cũng phàn nàn: "Bố mẹ thân mật với nhau đến mức luôn ngồi cạnh nhau. Còn không nói với con đồ ăn trên bàn đã hết, con thấy hai người cũng chưa ăn được nhiều. Ăn nhiều một chút đi, đừng lãng phí."

Ăn, ăn, ăn, cô ấy đang nuôi lợn à? Dương Quyên vô cùng bất mãn, nhưng bà ta lại không dám nói gì, chỉ có thể mỉm cười rồi lại cầm đũa lên.

Họ không còn nhớ mình đã ăn gì trong bữa ăn, cuối cùng khi dừng lại, mỗi khi cử động, họ cảm thấy vô cùng khó chịu trong bụng, đồ ăn nhồi nhét trong cổ họng khiến họ như muốn nôn ra. Ăn xong, Ngô Tiêu Nguyệt thu dọn bát đĩa rồi bảo vợ chồng Ngô Phương cùng nhau xem TV trong khi cô ấy rửa bát. Dương Quyên liên ngừng nói, Ngô Tiêu Nguyệt buồn cười nói: "Con thật sự rất biết cách làm việc nhà, sẽ không làm rơi vỡ bát đĩa đâu. Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng. Đi nghỉ ngơi một chút rồi xem nó có sạch sẽ hay không nhé.

Dương Quyên: Tôi nào có quan tâm tới chuyện bát đĩa có sạch hay không? Bát đĩa bị quỷ rửa tới còn dùng được không chứ?

Dương Quyên quân trí đến mức không nói được lời nào, đành phải gượng cười xoay người rời đi, nhờ chồng nghĩ ra biện pháp để Ngô Tiêu Nguyệt rời đi càng sớm càng tốt.

Ngô Phương cũng đi tới ngăn cản Ngô Tiêu Nguyệt: "Đừng bận rộn nữa, để chúng ta rửa đi. Con không muốn quay về căn nhà đã thuê sao? Không đi sẽ lỡ mất chuyến xe đấy."

Trước đây, có mấy lần gia đình cô ấy luôn mắng cô ấy vì không chịu ở nhà mà lại chạy ra bên ngoài thuê nhà ở ngoài vì cô ấy con gái. Lần này nó đã trở thành một lý do mà bọn họ có thể dựa vào để đuổi nữ quỷ đi.

Mỗi lần Ngô Tiêu Nguyệt chuyển nhà, họ đều có thể tìm tới đó để đưa con gái về nhà. Lần trước chuyển đi, cũng không biết cô ấy chuyển đi nơi nào, thậm chí không biết cuối cùng Ngô Tiêu Nguyệt có hủy hợp đồng thuê hay không. Tốt nhất là đừng huỷ, còn có chỗ để con quỷ này ở lại, không đến đây làm phiên bọn họ mửa.

Tựa như Ngô Tiêu Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện này, trong lòng cảm thấy áy náy: "Đúng vậy, làm sao con có thể ra ngoài thuê nhà cơ chứ? Bố mẹ, hôm nay con sẽ đi hủy hợp đồng thuê nhà..."

"Đừng!" Ngô Phương không ngờ rằng lời khuyên của mình lại phản tác dụng, nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ quỷ, ông ta lại không dám mạnh mẽ phủ nhận.

Chẳng hạn, cô ấy cần phải tự lập, đặt tương lai và công việc lên hàng đầu, sau nhiều lần giải thích, ông ta chỉ có thể thuyết phục cô ấy từ bỏ ý định đó, cũng phải nhấn mạnh rằng bố mẹ cô ấy thực sự yêu thương cô ấy, luôn muốn đối xử tốt với cô ấy thật tốt..."

Cuộc trò chuyện từng diễn ra trong gia đình này đột nhiên lần này vai trò lại bị đảo ngược.

Người muốn ở nhà trở thành nữ quỷ, người muốn cô ấy dọn ra ngoài sống trở thành vợ chồng Ngô Phương.

Ngô Phương nói vê công việc làm tổng biên tập, cuối cùng nhận được cái gật đầu của Ngô Tiêu Nguyệt.

"Vậy cuối tuần con về nhà sẽ ở lại một ngày." Ngô Tiêu Nguyệt có chút tiếc nuối ấn định thời gian.

Dương Quyên tuyệt vọng nháy mắt với chồng: "Phải làm sao đây? Liệu con bé có ở lại thêm một ngày nữa không?”

Ngô Phương đã cố gắng hết sức, nụ cười vô cùng cứng ngắc, chỉ có thể gật đầu, tiếp nhận hiện thực: "Được rồi..."

Sau bữa tối, nữ quỷ cùng xem TV với bọn họ, tuy TV phát ra rất nhiều âm thanh ồn ào nhưng hai vợ chồng ngồi trên sofa đều không buồn tìm tới. Cuối cùng, khi kim đồng hồ đã điểm chín giờ, bọn họ nhanh chóng bỏ chạy, nói muốn tắm rửa rồi đi ngủ.

Lần này Ngô Tiêu Nguyệt không cự tuyệt, vui vẻ ôm gối: "Con ngủ với mẹ nhé?"

Cuối cùng sau khi thuyết phục được cô ấy từ bỏ ý định này, hai người mới bước vào phòng ngủ chính, lập tức khóa trái cửa lại. Cửa phòng ngủ không thể so sánh với cửa an ninh, lo rằng sẽ không chặn được, vợ chồng Dương Quyên cùng nhau khiêng chiếc tủ ra chặn sau cửa, sau khi làm xong hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Quyên đã chịu đựng tới giới hạn của mình, trái tim bà ta lập tức buông lỏng, lập tức lao vào phòng tắm rồi nôn ra, gần như nôn hết cả mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play