Ngô Phương nói: "Anh trai con bá tên là Ngô Triều Dương, mặt trời và mặt trăng. Hai cái tên này rất hay. Chúng tôi hy vọng con cái của mình có thể tiến bộ và có tương lai tốt đẹp nhất, nhưng Tiêu Nguyệt luôn không làm tốt bằng anh trai mình, điêu đó luôn là vấn đề tôi canh cánh trong lòng suốt bao năm qua...

"Nói cho tôi biết điểm mấu chốt đi." Diệp Tuyên không kiên nhẫn ngắt lời.

"À đúng rồi." Ngô Phương thu hồi suy nghĩ khác thường của mình, nói về những chuyện kỳ lạ xảy ra dạo này: "Cuối tháng 7 năm nay, Tiêu Nguyệt gặp tai nạn ở trường, chúng tôi rất đau buồn, nhưng không thể trách nhà trường không chú ý để xảy ra tai nạn được nên chúng tôi đành phải thu thập thi thể, đưa đi chôn. Gái chưa chông không được vào mộ tổ tiên. Tôi đã mua riêng một mảnh đất làm mộ cho con bé..."

"Mười vạn, còn có núi sông vây quanh, trông mảnh đất ấy rất được. Thân là bậc làm cha làm mẹ, chúng tôi không thể phụ lòng con bé được! Tính tình con bé không tốt, muốn về trách móc chúng tôi!" Dương Quyên không thể không xen vào, sự không hài lòng của bà ta hiện ra rất rõ.

Diệp Tuyền ghé mắt nhìn bà ta, giọng nói của Dương Quyên càng lúc càng nhỏ dần đi, sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ngô Phương tiếp tục: "Sau khi chôn cất, chúng tôi đã dành bảy ngày tới hôm trăng tròn liên tục đốt tiền giấy cho con bé. Trước đó không có chuyện gì xảy ra nên vẫn ổn thôi. Nhưng mà..."

Sắc mặt Ngô Phương tái xanh, đồng tử co lại vì sợ hãi: "Tiêu Nguyệt đã trở lại."

"Vốn dĩ lúc con bé trưởng thành không gân gũi với chúng tôi, thường chỉ cuối tuân mới về thăm nhà. Lần này con bé về rất đúng giờ, nhưng... con bé đã c.h.ế.t rồi."

Đó đã là chuyện của hơn một tuần trước.

Cuối tuần cuối cùng của tháng 8, Ngô Phương đi làm về như thường lệ, mở cửa thấy vợ đang hầm canh ba ba, ông ta có chút kinh ngạc. Sau khi lấy nhau, mấy năm nay vợ ông ta rất ít khi hâm món này, ông ta chỉ cúi người múc một thìa để nếm thử rồi lại bị bà ta đẩy ra khỏi bếp.

Dương Quyên căn nhằn ông ta: "Em hầm món canh này cho con trai tôi. Sao anh lại để nước bọt của anh dính vào đó cơ chứ, như vậy sao con trai có thể ăn được nữa? Muốn uống thì uống ở trong nồi kia kìa. Đã lâu rồi em không làm món này, tay em sắp chai hết rồi."

Ngô Phương nhìn một cái lập tức hiểu ta. Nếu không phải bà ta muốn nấu canh bổ cho con trai, bữa tối trên bàn ăn cũng không thể bày nổi nồi súp.

Ông ta vừa tức vừa buồn cười, cố gắng nói đạo lý với vợ mình thì bị bà ta trừng mắt lại: "Báo của các anh bây giờ đã là tập báo sắp đến ngày nghỉ hưu rồi, sao có thể để Dương Dương vất vả như vậy cơ chứ? Mau ăn đi. Ăn xong em còn phải đưa đồ ăn cho Dương Dương, anh có đi hay không?"

Lời nói không mấy dễ nghe nhưng cũng vì tốt cho con trai nhà mình nên Ngô Phương cũng không chấp nhặt với Dương Quyên, vội vàng chuẩn bị ăn cơm.

Con trai ông ta có công việc ổn định, không ở cùng nhà, phải đi ô tô rất lâu mới đến đó, nếu không ăn xong sớm, e rằng bọn họ thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện với con trai, làm chậm trễ thời gian con trai đi ngủ.

Ngày hôm đó, bữa ăn bắt đầu sớm hơn bình thường một chút, lúc đang ăn, Ngô Phương đột nhiên nghe thấy có người mở cửa.

"Triều Dương về rồi sao?" Dương Quyên vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy đi ra cửa nhìn con trai, vừa bước được hai bước, bà ta lập tức sững người.

Ngô Phương đã quen với việc vợ lẩm bẩm làm cái này làm cái nọ, nhìn thấy con trai chắc chắn bà ta sẽ không ngừng nói được, đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì khác, ông ta liền cảm thấy rất kỳ lạ.

"Có chuyện gì vậy? Sao không nói lời nào thế?"

Bọn họ sống trong một tòa nhà kiểu cũ, chỉ có thể nhìn thấy cửa ra vào khi đi vòng qua bức tường phía trước phòng khách. Ngô Phương đặt đũa xuống rồi đi tới.

"Để bố xem xem con có gầy đi giảm không—" Những lời này ông ta còn chưa nói xong, Ngô Phương nhìn thấy cô gái đang mở cửa, đầu óc lập tức trống rỗng.

Ngô Tiêu Nguyệt mặt mày tái nhợt mặc bộ quần áo cô ấy mặc lần cuối cùng lúc về nhà, ngẩng đầu cười với ông ta: "Bố, con về rồi, bố có nghĩ là con đã gây đi rôi không?”

Đôi mắt đen láy của Ngô Tiêu Nguyệt giống như một hình nộm bằng nhựa, không có chút tiêu cự nào, quần áo có chút bẩn thỉu, tỏa ra màu xám kỳ lạ.

Cô gái không đợi được bố mình trả lời, cũng không quan tâm, cô ấy đã quen với việc bị đối xử lạnh nhạt khi ở nhà rồi.

Ngô Tiêu Nguyệt tự do di chuyển trước cửa nhà, đèn cảm biến phía sau ánh lên ánh sáng màu cam, tạo ra một cái bóng kéo dài. Ngô Tiêu Nguyệt dường như cũng không nhận ra rằng mình đã chết, vẫn làm những gì cô ấy thường làm khi trở vê nhà.

Cô ấy cứng ngắc cử động cánh tay, đút chìa khóa vào túi rôi đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa đánh thức Dương Quyên đang sửng sốt, m.á.u trong đầu lập tức dồn lên đỉnh đầu, bà ta hét lên rồi lùi lại: “A a a! Cô là ai?"

Ngô Tiêu Nguyệt tự nhiên đóng cánh cửa lại, cúi đầu nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Nghe được câu hỏi của Dương Quyên, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên: "Mẹ? Con là Tiêu Nguyệt, mẹ không nhận ra con sao? Mẹ bảo con về nhà mà."

Khuôn mặt vốn đã cứng ngắc lộ ra vẻ khó hiểu, khi cơ hàm cô ấy căng ra thì có chút vặn vẹo, trông rất quái dị.

"Mẹ, mẹ bị bệnh à?" Ngô Tiêu Nguyệt giơ tay sờ lên trán Dương Quyên, quan tâm hỏi han bà ta.

Dương Quyên đột nhiên lùi lại một bước để tránh khỏi bàn tay của cô ấy, điên cuồng hét lên: "Cô không phải Tiêu Nguyệt! Đồ quái vật, đừng cố lừa gạt tôi, mau cút khỏi đây đi! Cút ra khỏi nhà tôi! Tiêu Nguyệt đã c.h.ế.t được một thời gian rồi, chính tôi là người đã nhìn thấy Tiêu Nguyệt bị hoả đốt, thiêu thành trol"

Ma quỷ sợ tà ác, bà ta cho rằng chỉ cần mình đủ hung hãn, hung hãn thì có thể xua đuổi cô ấy đi ngay tức khắc.

"A Quyên!" Khi Ngô Phương nghe thấy tiếng kêu của bà ta liền tỉnh táo lại, sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, không thèm kéo vợ mình, nhanh chóng lùi lại để tránh khỏi đứa con gái rất giống quỷ này.

Tờ báo lá cải nơi Ngô Phương làm việc từng đăng một số bài viết không hợp thời nhằm mục đích chiêu trò, kích động. Ông ta đã từng xem những câu chuyện xưa hàm súc đầy kỳ lạ và văn hóa dân gian khủng khiếp, Ngô Phương cũng đã nghe qua. Người ta kể rằng có những người sau khi c.h.ế.t vẫn ở lại trần gian, hơi thở vương vấn theo nỗi ám ảnh, không biết mình đã c.h.ế.t nên sẽ tìm đến người mình ám ảnh, ở lại sống bên họ như bình thường.

Khi nỗi ám ảnh tan vỡ và nói với cô ấy rằng cô ấy đã có thể yên nghỉ, quỷ hồn cũng sẽ nhận ra rằng cô ấy đã chết, tự nhiên không còn vướng mắc gì nữa mà rời đi để đầu thai. Nhưng trước đó phải trực tiếp nói ra sự thật tại sao cô ấy lại chết, như vậy rất có thể sẽ kích động tới quỷ hồn, khiến quỷ hồn lập tức phát điên.

Ngô Phương không muốn c.h.ế.t ở chỗ này!

Nhưng điều kỳ lạ là Ngô Tiêu Nguyệt dường như không nghe thấy lời nói của Dương Quyên, vẻ mặt cô ấy vẫn không hề thay đổi, cô ấy vẫn là cô "con gái ngoan" có chút cứng nhắc như lúc trước, nhưng nhìn cô ấy lại rất nghiêm túc, có vẻ quan tâm đến bà ta.

"Mẹ?" Ngô Tiêu Nguyệt bối rối kêu lên, nhìn thấy động tác của Dương Quyên cũng rất nhanh, giống như không hề có bệnh, cũng không bị câu hỏi cuối cùng ám ảnh.

Ngô Tiêu Nguyệt nhìn về phía cửa, mở tủ giày ra.

Ngô Phương lợi dụng lúc nữ quỷ cúi đầu, nhanh chóng kéo người vợ đang sợ hãi của mình ra phía sau, bịt miệng bà ta lại rồi hạ giọng nhắc nhở: "Đừng hét nữa!"

Dương Quyên xúc động lặp lại: "Em nhìn con bé, tôi nhìn con bé đã cháy thành tro rồi! Đó nhất định là quỷ!"

"Anh biết!" Ngô Phương tức giận nói: "Em còn nhắc nhở con bé, con bé đã c.h.ế.t rồi, không nghĩ đối mặt với con người, em còn kiên trì muốn quỷ ăn thịt em sao? Em làm như vậy thì có ích lợi gì? Kích động tới con bé để chúng ta cùng c.h.ế.t theo sao? Con bé nói rằng quay lại để "gặp" chúng ta, trong tiềm thức vẫn nghĩ mình là người, vẫn là con gái của chúng ta, con bé có thể sẽ nhanh chóng rời đi! Em không muốn không bao giờ gặp lại Dương Dương nữa phải không? Anh cũng không muốn."

Nữ quỷ dường như không thể nghe được rằng mình đã chết, có quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra với cô ấy.

Nữ quỷ về đến nhà, tuy không biết mình đang làm gì nhưng có thể sống yên ổn một thời gian.

Dương Quyên bị giọng nói trầm thấp của Ngô Phương đánh thức, ngây người hỏi phải làm gì: "Vậy chúng ta..."

Ngô Phương hạ quyết tâm: "Cứ cho là con bé sắp đi rồi đi, giả vờ nghiêm túc lại, đuổi con bé đi cho thật đàng hoàng!"

Ngô Tiêu Nguyệt tựa hồ không biết bố mẹ mình ở phía sau đang ồn ào cái gì, cô ấy nhìn tủ giày, đột nhiên ngẩng đầu lên lần nữa: "Mẹ, dép của con đâu? Con đã mang được mấy năm rồi, là mẹ tặng con coi như một món quà sinh nhật mà? Đôi giày mới của con đâu? Sao con cũng không tìm thấy nó nữa?"

Ngô Tiêu Nguyệt đi rồi, đồ đạc của cô ấy đều bị mang đi đốt đi, chẳng hạn như những thứ trong tủ giày mà bà ta thường thấy, tự nhiên bà ta cũng dọn dẹp ngay tức khắc. Làm thế nào cô ấy có thể tìm thấy đôi giày của mình được?

Ngô Phương đẩy Dương Quyên đang ngây người đứng ở cách đó vài mét, gượng cười: "À, à, giày mới giặt xong vẫn còn chưa khô, con mang tạm đôi khác vào trước đi."

"Vâng ạ." Ngô Tiêu Nguyệt tiếp nhận lời giải thích này, vui vẻ đi vê nhà. Khi cô ấy bước thêm một bước, hai người lại lùi một bước và từ từ rút về sau phòng bếp, nơi bữa tối vẫn còn được bày ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play