Vẻ mặt Lộ Băng do dự một lúc, sau đó lại khôi phục bình thường, thể hiện sự chuyên nghiệp xuất sắc: "Đây là việc chúng ta nên làm, Cục Giám sát sẽ nhắc nhở cảnh sát khắp nơi."

Sau khi hỏi tin tức mới nhất, Lộ Băng tính tiền bữa sáng rồi vội vàng đi làm. Với tư cách là người phụ trách Cục Giám sát chi nhánh Thanh Giang, khi hệ thống thí nghiệm vận hành Thành Hoàng được triển khai, việc hỗ trợ con người cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, kẻo hồn ma nạn nhân tới cửa lại bị người không hiểu rõ tình hình đuổi ra ngoài hoặc đánh tan, vậy thì xui xẻo rồi. Có thể thấy trước rằng tỷ lệ và tốc độ phá án của Thanh Giang sẽ tăng lên trong tương lai, xét vê mặt nào đó, đây cũng là chuyện tốt.

Diệp Tuyền lấy từ trong bếp ra hai bình rượu, để Cố Chi Dao mang về: "Ly rượu nhạt mừng Thành Hoàng, cũng mừng Tiểu Phương nhà chúng ta."

Du Tố Tố liếc nhìn bình rượu, nhận ra đó là rượu mới ủ sau khi Phương Vọng Đệ rời đi. Quán ăn ủ khá ít rượu, mỗi loại chỉ khoảng gần chục chai, bình thường bà chủ nói phải giữ lại, đợi ủ lâu rồi mới mang ra nếm thử, lần này lại lấy ra một lúc hai bình.

"Ừm?" Đại Kim hếch mũi lên ngửi, mơ hồ ngửi thấy một mùi hương chưa từng nếm qua, vô tình lộ diện khi đang nằm trên cầu thang nhìn trộm. Linh hồn chó mèo còn sót lại trong quán ăn vặt đêm khuya đi theo sau Đại Kim, nó vừa kêu lên một tiếng, như là nhận được sự cho phép, tất cả chó mèo mini đều bắt đầu sủa.

Diệp Tuyền quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, lại phiền cô dẫn người tới đón chúng nó vậy."

Cổ Chi Dao nhận ra chúng đều chỉ còn tàn hồn. Những tàn hồn còn sót lại quá yếu khi đi đầu thai, kiếp sau dù số phận có ra sao thì sức khỏe cũng sẽ yếu hơn, có thể tĩnh dưỡng trong quán ăn vặt đêm khuya là điều may mắn của chúng nó.

Về bản chất, linh hôn con người và linh hồn động vật không có gì khác biệt, Cố Chi Dao nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu, đó là việc chúng tôi nên làm." Cửa kính của quán ăn phản chiếu ánh nắng chiều chói chang, hôm nay lại là một ngày tốt lành.

Con đường âm khí tiêu tan, Vô Thường biến mất. Đường Văn Văn nhanh chóng lái xe đến nơi công chứng, cùng gia đình anh họ thành công lấy được giấy tờ, trở về thôn.

Trong thôn không ít kẻ trộm vặt, nhưng sát nhân thì e là mười năm mới gặp một lần. Sáng sớm anh cả Đường vừa bị bắt, buổi tối khi Đường Văn Văn về nhà, vừa đúng lúc đang nghị luận sôi nổi.

Đường Dịch lo rằng Đường Văn Văn không chịu nổi những lời bàn tán, không ngờ cô ấy hệt như chẳng nghe vào tai, dù trên đường bị chặn lại hỏi, cũng chỉ nói "Ông bà tôi lập di chúc ở thành phố, những thứ còn lại trong nhà đều để lại cho tôi, tôi trở về tìm trưởng thôn để bàn thủ tục đất đai nhà ở."

"Gì cơ?!" Tên lắm mồm đầu tiên nghe thấy được lập tức kinh hãi/

Bọn họ còn đang nói, anh cả Đường bị bắt rồi, con thứ hai lại không vê thôn, mảnh đất này sợ là sẽ quy về trong thôn. Không ngờ Đường Văn Văn lại xuất hiện, thế mà muốn cầm đi mất.

Đường Văn Văn vừa đi vừa nói, nhìn chăm chú vào trưởng thôn. Vừa đến cửa vào, chuyện nhà họ Đường phân chia di sản đã truyền khắp cả thôn.

"Thật hay giả vậy, không phải sẽ đưa cho con trai trưởng sao? Một đứa con gái còn có thể lấy đi?" "Con cả Đường đã g.i.ế.c người rồi, còn để cho anh ta làm gì? Nếu là tôi tôi tức c.h.ế.t mất thôi! Tôi thấy đưa cho Tiểu Văn cũng khá tốt, để con bé phụng dưỡng ông bà đến phút lâm chung, bận trong bận ngoài không phải còn đáng tin cậy hơn đứa con trai cả sao? Sao lại không thể lấy?"

Chạng vạng bên ngoài ồn ào rộn rã, trưởng thôn vừa nghe, còn chưa kịp đau đầu vê những lời bàn tán trong thôn đã lập tức vui mừng trở lại.

Trong thôn vừa xảy ra câu chuyện tàn khốc, thôn trưởng hận không thể nhanh chóng moi ra những chuyện khác, át đi tiếng xấu của con cả họ Đường, để người khác không chú ý đến đến việc này nữa. Nếu không lại có người nói, là do ông ta làm việc không chu toàn nên mới xuất hiện tai họa. Ôi trời, may mà Văn Văn về đúng lúc!

Mấy ngày trước nhà họ Đường vừa chạy đến làm thủ tục, nên làm cái gì trưởng thôn đều đã quen thuộc hết, lập tức ra ngoài đưa Đường Văn Văn tăng ca làm hoàn tất.

"Một bé gái thì thế nào? Thôn cũng là nhà của Văn Văn. Các người ai mà không nhìn Văn Văn trưởng thành, sau này ai muốn đến đất của Văn Văn làm loạn hoặc thấy cô bé chỉ là đứa con gái, cố ý làm khó nhà cô bé, không quan tâm các người còn sót chút lương tâm nào không, có xứng đáng với ông Đường không, tôi chính là người đầu tiên không bỏ qua cho các người!"

Di chúc rõ ràng, con cả Đường cũng đã bị bắt, không ai làm loạn, thủ tục hoàn thành cực kỳ thuận lợi.

Nhìn ngôi nhà và mảnh đất đổi thành tên mình trên thanh thông tin, Đường Văn Văn ngơ ngác ngẩng đầu xem một lúc lâu.

Tên của cô và ông bà được đặt cạnh với nhau, đây thật sự là nhà của cô ấy rồi.

Cả nhà Đường Dịch cùng Đường Văn Văn cùng nhau trở về, nghiêm túc quét dọn lại căn phòng đã bị con cả Đường bá chiếm mấy ngày nay.

Đường Văn Văn tìm thấy quần áo của ông bà, mang thêm cả giấy tiền hương nến đến trước mộ, đốt từng cái một, để bọn họ xuống địa phủ cũng không đến mức thiếu tiền thiếu áo.

Đường Văn Văn nhìn ánh sáng chập chờn của ngọn lửa, nhẹ giọng nói với quỷ hồn đã rời đi,"Cứ yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt."

Cả nhà Đường Dịch đốt chút tiền giấy, nói những chuyện hôm nay đã xử lý, yên lặng bên cạnh Đường Văn Văn. Đợi sau khi rời khỏi phần mộ, Đường Dịch đem những thông tin tuyển dụng mà chương trình Python đã tìm được gửi cho Đường Văn Văn.

Mặc dù hầu hết các nhà trẻ tuyển dụng từ tháng tư đến tháng bảy, nhưng cuối tháng tám cũng không phải không có những tin tuyển dụng gấp để kịp trước khai giảng, Đường Văn Văn còn có cơ hội.

Đường Dịch mỉm cười vỗ vai cô ấy,"Lần này là em mới khách, đợi em nhận lời mời tìm được một công việc tốt, hai anh em mình lại đến quán ăn đêm ăn một bữa ra trò, anh trai sẽ chúc mừng cho eml"

"Được đó." Đường Văn Văn nghiêm túc chuẩn bị.

Thành tích Đường Văn Văn ở trường học không tồi, bản thân chăm chỉ nỗ lực, cũng thi được những bằng cấp cần thiết, lý lịch nổi trội. Tuy rằng trống một năm sau tốt nghiệp có hơi bất tiện, thời gian tìm việc cũng không đủ tốt, nhưng sau khi liên tục phỏng vấn vài lần, cô ấy thành công nhận chức tại một nhà trẻ ở Thanh Giang.

Tháng chín ngày đầu tiên khai giảng nhà trẻ, nhìn những bạn nhỏ yếu ớt tràn đầy hiếu kỳ đi bên cạnh người thân, Đường Văn Văn không nhịn được mà lộ ra nụ cười. Có đứa trẻ đang ồn ào ầm ï, có đứa trẻ lại òa khóc không thôi, cũng có đứa đã bắt đầu kết bạn, lại có đứa nhỏ đang thu mình trong góc, tính cách của đám trẻ không giống nhau, đều có tương lai rất dài rất dài.

Đường Văn Văn bỗng nhiên thấy một đứa nhỏ co rúm lại bên người một bà lão, không dám nhìn xung quanh, hệt như chiếc đuôi nhỏ của bà cụ. Đường Văn Văn thấp thoáng thấy được hình bóng của bản thân, nhưng lần này, cô ấy đã không còn là đứa nhóc lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.

Đường Văn Văn đi đến, ngồi xổm nhìn thẳng vào cô bé,"Ôi chao, bạn nhỏ này còn biết cầm gậy giúp bà, giỏi quá đi! Có thể nói cho cô biết con tên gì không?"

Cô bé ngại ngùng đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh mở to sáng ngời, dường như không dám tin chỉ đơn giản như thế bản thân đã nhận được sự khen ngợi.

Đường Văn Văn dẫn theo bà lão không quen thuộc với nhà trẻ hoàn thành thủ tục, trước khi tiễn cô bé đi, cô bé tha thiết nhìn Đường Văn Văn, có chút không nỡ rời.

"Ngày mai cô sẽ đứng ở đây chờ con nhé." Đường Văn Văn giơ tay lên/"chúng ta ngoéo tay đi."

"Vâng." Cô bé ngoan ngoãn đồng ý.

Đến khi buổi tối gặp Đường Dịch ở quán ăn đêm, hỏi về cảm nhận ngày đầu tiên chính thức chào đón những đứa trẻ, Đường Văn Văn còn nhắc về cô bé.

Có lẽ khi còn bé càng thiếu sót điều gì, lớn lên càng muốn bù đắp điều đó.

Nhìn những đứa trẻ ngày một trưởng thành, Đường Văn Văn nghĩ, bản thân thật sự đã chọn đúng nghề.

Bé An An đang nằm rạp trên xe đẩy lướt ngang qua, nghe được Đường Văn Văn nói nhà trẻ khai giảng, thổi ra một bong bóng.

Đưa xong món ăn cuối cùng trên xe, bé An An bò đến bên chân Diệp Tuyền, đặt m.ô.n.g ngồi xuống chân cô, ngẩng đầu nhìn.

"Oa... nhà -”

"Nhà trẻ." Diệp Tuyền hiểu.

Bé An An ngồi trên quầy, bụng phình ra, hệt như một em bé may mắn, nhanh chóng gật đầu.

Diệp Tuyên nhướng mày, ôm nhóc quỷ đặt lên quầy, không cần cúi đầu nhìn cô nhóc,"Muốn đi học sao?"

"A..." Bé An An bối rối nhìn cô, qua một lúc mới lắc đầu, Túi, hoa..."

An An nói rất qua loa, nói đến chỗ vui vẻ, còn khua tay múa chân, bản thân còn phối hợp mà cười ha ha, dáng vẻ rất hưng phấn.

Du Tố Tố xem đến suýt cười chết, đi đến bàn Đường Dịch nghe ngóng một lát, phát hiện Đường Văn Văn thành công nhận chức tại nhà trẻ, tức khắc hiểu được bé An An rốt cuộc bị cái gì hấp dẫn.

Diệp Tuyền chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm của cô bé,"Nhóc cũng muốn hoa hồng nhỏ và cặp sách sao?"

An An vừa nghe thì hai mắt sáng rỡ, tóm lấy ngón tay Diệp Tuyền, ngón tay ngắn ngắn tròn tròn đặt lên trên, muốn gập ngón tay móc vào, xác định chuyện này với Diệp Tuyền,"Ngoéo... ngoéo ngoéo..."

Trước khi c.h.ế.t An An trông thế nào, bây giờ vẫn là dáng vẻ đó, thân thể sơ sinh không chút thay đổi. Một đứa trẻ ba tháng tuổi cầm nắm không có vấn đề gì lớn, nhưng muốn móc ngoéo chỉ bằng một ngón tay, dù với bộ não đã phát triển hơn một năm sau khi chết, cũng là một động tác vô cùng khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play