Bột huyết trong ký ức của cô ấy, tượng trưng cho sự chia ly. Ngày xưa cô ấy là người bỏ nhà đi, bây giờ đến lượt cô ấy phải tiễn ông bà đi xa.
Đường Văn Văn loạng choạng đi hai ba bước vào phòng bếp, lấy món thạch cô ấy đã bí mật nhờ bà chủ Diệp làm lúc sáng ra, món thạch trong suốt được tẩm giấm, trộn với các món ăn kèm trông rất ngon miệng.
Đường Văn Văn đẩy bát ra trước mặt ông bà, trông mong nhìn họ: "Ông bà nói muốn ăn... cháu đi mua thạch về, hai người còn chưa kịp ăn đã đi mất rồi." Khi nhắm mắt lại, cô ấy dường như vẫn còn nhìn thấy hai bát thạch sáng hôm đó rơi xuống đất. Không đủ trong suốt, không đủ thơm, vỡ vụn trước cửa phòng.
"Văn Văn mua về, chắc chắn là rất ngon." Ông nội Đường mỉm cười gắp một thìa, húp một ngụm, chép chép miệng: "Biết ông nội thích ăn chua mà, giấm này đủ độ, rất ngonl"
Đường Văn Văn nghẹn ngào hỏi: "Không thể không đi sao?"
"Chúng ta đã là ma rồi." Bà nội Đường kiên nhãn an ủi cô: "Lão đại đã bị bắt rồi, chiêu nay cháu có thể đi lấy di chúc, chẳng phải bí thư thôn ủy vừa gọi cho lão nhị hỏi khi nào cháu về nhận nhà và đất đấy. Mọi thứ sẽ tốt thôi. Chúng ta có thể có thêm mấy ngày về thăm cháu, đã là rất tốt rồi. Nghe nói mấy năm trước những người khác muốn về cũng không có cơ hội đâu. Cháu phải sống tốt nhé, ông bà phải đi đầu thai rồi."
Đường Văn Văn nhớ tới mấy ngày trước khi mình buồn bã, người trong thôn từng nói nếu người sống quá khổ sở, buồn bã sẽ khiến người c.h.ế.t không an tâm mà đi. Lúc cô ấy nghe những lời đó quả thực có hơi khó chấp nhận, nhưng bây giờ bà nội đã đích thân nói với cô ấy rằng bà sắp phải đi đầu thai, Đường Văn Văn đành phải cố gượng cười để bà an tâm.
Những gì nên nói thì đã nói rồi, cô ấy chỉ là không nỡ thôi.
Đường Văn Văn ôm lấy ông bà nội, hít một hơi thật sâu rồi nói lời từ biệt cuối cùng: "Tạm biệt."
Âm khí của ông bà nội Đường khế run lên, hình như nhận ra gì đó ngoảnh đầu lại.
"Đầu thất phản gia đừng thân hữu, vong hồn mạc quải buổi sáng lộ —" (Bảy ngày đầu tiên, hãy về nhà từ biệt người thân và bạn bè. Đừng để linh hồn người c.h.ế.t lang thang trên đường về nhà vào buổi sáng ——)
Một cơn gió u ám thổi vào cửa sau của quán ăn vặt đêm khuya, giữa tiếng dây xích lạch cạch, bóng dáng Bạch Vô Thường xuất hiện ở phía xa xa bờ sông Thanh Giang. Cậu bé đi theo cô ấy chậm rãi hát theo, vừa xuất hiện đã có cảm giác như mình đang bị theo dõi.
Tiểu Quỷ khí thế liếc vào, thiếu chút nữa giật nảy mình: Ôi, sao trong cửa hàng này lại có nhiều ma thế?
Tiểu quỷ suýt chút nữa đã phản xạ có điều kiện ném sợi xích linh hồn ra để bắt linh hồn trốn thoát, nhưng Cổ Chi Dao đã chặn lại được kẻ ngốc này. Cố Chi Dao chắp tay với Diệp Tuyên, khẽ gật đầu với Lộ Băng, vẫy tay nói: "Vướng bận đã tiêu tan, theo ta đi thôi."
Ông bà nội Đường nhìn Đường Văn Văn lần cuối, đứng dậy đi về phía Cố Chi Dao, lúc bị cây tang trắng phía sau chặn lại, lại nhịn không được quay đầu ra sau.
Mặc dù Đường Văn Văn không thể nhìn thấy Vô Thường mới xuất hiện, nhưng cô ấy biết rằng ông bà sẽ phải rời đi. Cô ấy đỏ bừng mắt, dùng sức vẫy tay: "Cháu sẽ sống tốt."
Đường lão nhị và Đường Dịch mỗi bên một người nắm lấy vai Đường Văn Văn, hứa với ông bà nội Đường: "Chúng con sẽ chăm sóc Văn Văn thật tốt, hai người đừng lo lắng."
Bóng mờ hoàn toàn biến mất, Đường Văn Văn ngơ ngác mãi vẫn chưa tỉnh lại được.
Đường Dịch kéo cô ấy lại, nhắc nhở: "Đi thôi, chúng ta phải quay về làm thủ tục." Vẻ mặt Đường Văn Văn dần dần trở lại bình thường, không còn tê dại và buồn bã như mấy ngày trước nữa mà giờ đã có thêm nhiều quyết tâm và động lực. Cô ấy muốn quay về tìm lại những dấu vết cuối cùng mà ông bà để lại, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của cô.
Người nhà họ Đường lần lượt cảm ơn rồi chào tạm biệt, đến lượt Đường Văn Văn, Diệp Tuyền ngăn cô ấy lại, hỏi: "Sau này cô muốn làm gì?" Đường Văn Văn không giấu diếm gì: "Tôi về lấy nhà cửa đất đai, tiếp tục cho thuê đất, tôi muốn thử ở lại Thanh Giang làm giáo viên mẫu giáo." Ông bà nội không còn nữa, ngoại trừ những thứ ông bà để lại, cô ấy không cần phải trở về thôn. Nhưng Đường Văn Văn biết rõ, nơi ấy sẽ luôn là ngôi nhà cuối cùng của mình.
Nếu nỗ lực thất bại, vẫn còn chỗ để quay về.
Đường Dịch vỗ vỗ cô ấy, động viên nói: "Thanh Giang phát triển quả thực tốt hơn so với trong thôn, anh trai cũng ở đây nữa mà, sau này bọn trẻ đi mẫu giáo, còn phải nhờ Văn Văn nhà chúng ta chăm sóc đây."
Đường Văn Văn không khỏi khẽ mỉm cười.
Người nhà họ Đường gia đi rồi, Diệp Tuyền nhìn Lộ Băng cùng Cố Chi Dao bị bỏ lại, nhướng mày.
"Tôi nhớ trước đây đâu có chuyện bảy ngày hồi hồn nhỉ?"
Lộ Băng nhìn Cố Chi Dao, hung hăng gật đầu, nhìn bản ghi lần này, cô ấy phát hiện đây hai ông bà là những linh hồn đầu tiên được phép ở lại một khoảng thời gian, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện của tiền triều thì thôi, những năm gần đây chỉ nghe nói âm sai không thèm bắt quỷ, hoặc quỷ hồn chịu bị đánh dấu, cầu xin Thành Hoàng Vô Thường ban cho một ít thời gian để hoàn thành tâm nguyện, hết hạn sẽ lập tức bị dẫn đi. Không có cô ấy, thật sự không có điều kiện khống chế, ngay cả Cục Giám sát cũng là tùy thời xử lý, giải quyết xong là lập tức đưa ma quỷ vào địa phủ. Mặc dù làm tổn thương tình cảm người ma nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chẳng lẽ địa phủ đã âm thầm thay đổi luật lệ? Này là không thể, chắc chắn cũng phải thông báo cho các bên trên trân gian chứ.
Cổ Chi Dao đưa âm sai đến, ở lại đây, thực ra chính là để thông báo chuyện này."Khi Thời Mạt Pháp đến, rất nhiều tục lệ trình tự đã thay đổi, nhưng bao nhiêu năm qua mọi người đều nghe nói đến chuyện bảy ngày hồi hồn đến thăm bạn bè người thân, kết quả là vào miếu Thành Hoàng là phải xuống địa phủ, một khi đã đi xuống thì không thể quay trở lại được nữa, những linh hồn đó vẫn luôn cảm thấy bực dọc.
Lục Băng gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì được mà." Cố Chí Dao vừa nói vừa quay người chào Diệp Tuyền: "Nói đến đây, tôi cũng muốn cảm ơn bà chủ Diệp."
Diệp Tuyền:...?
Cố Chí Dao giải thích: "Thành Hoàng vẫn luôn cố gắng để giải quyết vấn đề này, các tỉnh khác tạm thời vẫn chưa làm được. Kể từ khi Phương Tiểu Phán vào miếu Thành Hoàng, Thanh Giang chúng ta đã giải phóng được một phần sức mạnh ma quỷ, có thể cho phép tuần tra bảy ngày hồi hồn, nhà họ Đường là trường hợp thứ mười một kể từ khi trật tự được thiết lập."
Phương Tiểu Bàn?
Diệp Tuyên suy nghĩ một chút: "Phương Vọng Đệ hiện giờ đi theo phán quan dưới địa phủ, làm việc rất ổn sao?"
Vẻ mặt Cố Chí Dao có chút kỳ lạ, như đang nhịn cười: "Thành Hoàng đại nhân và nhóm phán quan đã kiểm tra xong. Phương Tiểu Bàn hiện đang phụ trách thủ tục giấy tờ và bàn giao việc dẫn độ ma ngoại quốc, rất được tín nhiệm." "Wow, Tiểu Phương giỏi như vậy sao?" Du Tố Tố thực sự rất vui mừng cho đồng nghiệp cũ của mình. Đã lâu lắm rồi không nghe thấy tin tức gì về Phương Vọng Đệ, cô ấy còn tưởng rằng sẽ vẫn như vậy, không ngờ tên nhóc quậy phá này sau khi chết, sự nghiệp lại phát đạt như vậy.
Cố Chi Dao còn nói, không chỉ có vậy đâu.
Thành Hoàng là ma quỷ thời xa xưa, rất lo lắng về các tài liệu điện tử mới cập nhật ở địa phủ, bà chủ Diệp đưa Phương Vọng Đệ tới quả thực rất đúng lúc. Mạng mới, thông tin mới được xử lý một cách suôn sẻ, không chỉ nâng cao hiệu suất của bản thân mà tất cả những âm thần trong miếu Thành Hoàng không thể vượt qua kỳ thi đều được cô ấy dạy dỗ thành công đạt tiêu chuẩn. Có lẽ do ảnh hưởng của việc ở lại trường quá lâu nên sau khi dạy quen, Phương Vọng Đệ trở nên rất giỏi.
Thành Hoàng từng đau đầu vì phải viết công văn điện tử hóa, gân đây suốt ngày cảm thán: “Aii, sau khi chuyển sang hệ thống và quy trình mới, quả thực rất dễ sử dụng, xử lý công văn rất nhanh chóng!"
Ờm... những người từng ở hạng trung và hạng dưới của lớp bất cẩn thất bại, bỗng nhiên thành công đứng top trên, không khỏi khoe khoang với bạn bè, cũng chính là cảm giác của Thành Hoàng đại nhân hiện tại.
Nhưng ít nhất ở bên ngoài, thân là vô thường, cô ấy vẫn phải giữ thể diện cho lãnh đạo nhà mình.
Tất nhiên, Cố Chi Dao không nói ra còn có một nguyên nhân chính khác là vì Diệp Tuyên đang ở Thanh Giang, trong quá trình vận hành thử nghiệm hệ thống có xảy ra sự cố gì, thì cũng không đến mức không nghĩ ra cách giải quyết. -Xin người ta cứu mạng, không có gì phải xấu hổ cả!
"Sắp xếp các công tác điện tử hóa mới nhất ở địa phủ quả thực rất tiện lợi, giúp chúng tôi có thể bắt đầu lại những việc mà trước đây không có thời gian làm. Chúng tôi cũng muốn xem xét đến cảm xúc của nhóm ma quỷ, rất nhiều ma quỷ gặp tai nạn tử vong bất ngờ, gặp lại thân nhân một lần rồi ra đi, như vậy sẽ càng dễ buông bỏ nhân thế. Dù sao trước đây việc kéo ma xuống địa phủ, rồi nửa đường đổi ý đột nhiên bùng phát biến thành lệ quỷ, lao ra trả thù cũng không phải là chưa từng có."
Cố Chi Dao cảm thán công việc càng ngày càng dễ dàng xong, cập nhật cho Lộ Băng về hệ thống ma quỷ trong phạm vi quản lý của Thanh Giang: "Sau khi c.h.ế.t từ một đến ba ngày nhất định phải đi bắt, nếu có yêu cầu gì thì có thể để bảy ngày hồi hồn về xem, thời gian ở lại không vượt quá bảy ngày. Bây giờ tạm thời không có nhiều, nhưng sau này chắc chắn sẽ có người đến cảnh sát trình báo, các cô phải chuẩn bị sẵn sàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT