Khi bắt đầu ăn thì đậu phụ xắt sợi sẽ giòn nhưng sau khi thấm nước súp thì sẽ mềm tan ra, bọc đó cùng với rau và đậu phộng cũng rất ngon. Vui vẻ ăn vài đũa bún trước để lót dạ rồi sau đó mới mút da vịt dẻo béo, sau cùng mới ăn từng con ốc hấp dẫn.
Tục ngữ có câu: "Tháng ba ốc đầy bụng, mùa thu ốc béo nhất." Sau đầu thu là thời điểm ăn ốc ngon nhất, cho dù xào hay là luộc lên ăn thì cũng rất béo mập, chắc nịch và mùi vị rất ngon và cũng không cần lo lắng sẽ ăn phải trứng ốc.
Lựa chọn món ăn từ các cửa hàng quán ăn khuya không bao giờ khiến người ta thất vọng, nói có ốc thì có ốc và hình ảnh trong thực đơn hoàn toàn giống với thực tế.
Mặc dù thật ra thực đơn của cửa hàng quán ăn khuya không có gì để quảng cáo. Chủ đề trước mắt là Đại Nhãn Tử nên thực khách sẽ tự chia sẻ các bức ảnh check in, qua đó có thể thấy dù cửa hàng quán ăn khuya đã mở cửa hơn trăm ngày rồi nhưng thực đơn chưa bao giờ trùng lặp.
Nếu muốn so sánh những ảnh quảng cáo trước đây với ảnh thật thì có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Ốc không nằm trong danh mục thứ mà đạo sĩ có thể ăn được nên Thanh Tĩnh chỉ chọn vài thứ để ăn, cô ấy ăn bún trước sau đó mới bắt đầu khai chiến với lũ ốc.
Hút con ốc bị cắt đuôi và nửa vỏ ốc nước súp, tất cả đều là thực phẩm tươi sống và nước súp cũng được thay mới trong ngày nên thịt không bị teo hay dính lại, chỉ cân hút thật mạnh thì thịt ốc hòa cùng nước súp thơm ngon sẽ theo nhau vào trong miệng.
Muốn ăn món bún ốc này thì không thể không kiên nhẫn, khi hút từng phần thịt mềm ra khỏi vỏ ốc thì cũng giống như đang săn tìm kho báu vậy. Gia vị cay nồng khi tẩm ướp đã được ngấm vào, dầu ớt và măng chua được thêm vào nước luộc vỏ ốc loãng, sau khi ngăm chúng chung với nhau thật lâu thì gia vị cũng bị hút vào trong thịt ốc rất nhiều.
Đừng thấy ít thịt nhưng đây hoàn toàn là tinh túy của món bún ốc. Sau khi Thanh Tĩnh ăn hết đồ ăn ở trong tô thì cô ấy còn uống hết cả nước súp, mùi trên cơ thể cô ấy quá nồng nên khi vừa bước ra ngoài thì người ta đã tránh xa nguồn phát ra mùi hôi, vì thế cô ấy đã lén dùng bùa để khử đi mùi hôi trên cơ thể.
Có lẽ sự thúc giục của Diệp Tuyền đã có tác dụng, trước Tết Trung Nguyên thì món bún xào vừa kịp có mặt trên bàn của cửa hàng quán ăn khuya, đúng giờ thì
Lộ Băng bước vào cửa hàng quán ăn khuya.
"Đã điều tra vụ án xong rồi?"
Diệp Tuyền hỏi.
Hiếm khi Diệp Tuyên chủ động ngăn Lộ Băng lại để hỏi chuyện nên cô ấy nhanh chóng trả lời rất nghiêm túc.
"Đúng vậy, điều tra xong rồi. Chúng tôi đã đưa hắn đi xác định những quỷ hồn mà hắn đã tiếp xúc trong quỷ ốc, sau khi xác nhận xong thì chúng tôi đã giao tất cả đến chỗ của Thành Hoàng rồi."
"May mà phát sinh ở tỉnh Hà, nơi đó lưu lượng của các quỷ ốc không cao bằng ở các thành phố tuyến đầu và thành phố tuyến một. Trong nửa năm qua đã ghi nhận hai trăm mười bảy nạn nhân đã hoàn thành tâm nguyện và đã phải trả giá, bị trả cái giá nhất định vì vận mệnh."
"Ít thì vài ngày còn nhiều thì vài năm... khi chúng tôi điều tra ra thì chỉ còn vài nguyện vọng mới đang được thực hiện và vài cái giá của vận mệnh, mới nhất là có một lô bị chặn lại ở Thái An Môn và bị mang đi rồi, không biết rốt cuộc là họ đang làm cái gì nữa? Điều duy nhất chúng tôi có thể làm là trả lại những gì chúng tôi đã thu hồi cho nạn nhân để bù đắp những phần còn lại." Lộ Băng hơi thổn thức.
"Có người cầu phát tài nên đã nhặt một nghìn tệ nhưng hóa ra lại bị ma lấy trộm. Có người cầu được thăng chức nhưng lại bị ma làm ảnh hưởng đến cấp trên, kết quả là bị công ty bí mật nói ra tin đồn có chuyện mờ ám. Cũng có người ước đào hoa gần giống hắn, cái gì mà đào hoa chất thành đống, có người đã đăng ký kết hôn rồi thì mới phát hiện đối phương là kẻ lừa đảo... ban đầu có lá số tử vi không tệ nhưng khi trải qua lân này thì chịu không nổi." Nhưng cũng không phải toàn bộ nạn nhân sau khi phát hiện ra vấn đề đều sẽ hy vọng giải quyết được chuyện thả ma cầu nguyện càng sớm càng tốt. Lộ Băng nhìn vào báo cáo của đồng nghiệp, trên báo cáo đó có đề cập đến việc có một nạn nhân kiên quyết quyết không tin đây là chuyện ma quỷ hại người. Năng lực của nạn nhân này rất tốt, nhưng cấp trên tuyên bố mỗi năm sẽ thăng chức và khen thưởng cho cô ta rồi lại không hoàn thành được cái gì cả, cuối cùng lại luôn là người khác được thăng chức. Cho dù là cô ta nhét hồng bao, sẵn sàng gọi cấp trên là đại ca hay là đến lôi kéo mối quan hệ thì chung quy vẫn không có cô ta.
Nạn nhân nhận ra có gì đó không đúng nhưng lại không có cách nào giải quyết nên khi đi ngang quỷ ốc thì tiện thể ghé qua bái lạy cầu cho mình tìm được cấp trên công bằng hơn.
Thế là ma quỷ đã giúp cô ta đạt được nguyện vọng.
Chắc hẳn khi còn sống hồn ma này cũng rất bất mãn với cấp trên của mình, ma quỷ lan truyền ra bên ngoài việc hóa ra cấp trên của cô ta không chỉ ăn cắp kết quả của mọi người làm của mình mà còn giữ lại tiên hoa hồng cho riêng mình nữa, lại còn tạo ra tin đồn ác ý của anh ta với chủ quản nữ hoặc là đối tác nữ cùng những vấn đề khác. Cuối cùng cô ta còn đưa anh ta vào bệnh viện sau đó đạt được thành công gấp đôi và địa vị xã hội cộng với rời xa nơi làm việc. Ở mức độ nào đó thì cũng được xem là đạt được thành tích lấy cái ác chống lại cái ác, ngược lại công bằng hơn nhiều nên cũng tính là chuyện tốt. Mặc dù cấp trên mới không chắc sẽ công bằng nhưng lại là một người tốt, nạn nhân rất hài lòng với chuyện này.
Đương nhiên nạn nhân có thể cảm thấy đó là một khoản lợi nhỏ nhưng ma quỷ giúp cô ta đạt được nguyện vọng thì cũng không thua lỗ, ảnh hưởng của vận khí bị lấy đi chắc chắn lớn hơn lần này nhiều.
Nhưng nhìn từ góc độ cá nhân thì ai biết đó không phải là may mắn."Ma quỷ ở lại điện thờ lâu nhất đã tiếp xúc với Thái An Môn nên đó là thuật pháp đã học được từ bọn họ. Những bia đỡ đạn cảm thấy mọi người đang ăn no uống say với nhau. Lão quỷ nghĩ đến việc muốn độc chiếm hết nên giữ lại một phần cho mình còn phần còn lại thì dành cho Thái An Môn. Nếu lần này không vạch trân hắn trước thì có lẽ sẽ rất âm ï nếu lão quỷ và Thái An Môn gặp nhau." "Trước mắt những quỷ ốc ở tỉnh Hà đã tạm thời đóng cửa, ước tính rằng sau khi gỡ bỏ lệnh phong tỏa thì chủ của những quỷ ốc đó sẽ không muốn làm công việc này nữa, tôi nghe đồng nghiệp nó họ đang chuẩn bị cho thuê lại." Vụ án đã kết thúc nên bia đỡ đạn cũng tự nhiên vô dụng giống như quỷ ước nguyện.
"Cô còn cần giữ lại dùng không? Nếu không thì..."
Lộ Băng còn chưa nói xong thì Diệp Tuyền đã ngăn cô ấy lại."Cửa hàng quán ăn khuya cũng không muốn chứa đầy rác, để bọn họ bị địa phủ phán quyết càng sớm càng tốt."
"Mặc dù địa phủ đã được cải cách nhưng núi đao chảo dầu của mười tám tầng địa ngục vẫn đang chờ đợi bọn họ."
Giọng nói của Diệp Tuyền bình tĩnh đến mức thờ ơ, khóe môi của cô cong lên giống như một nụ cười giễu cợt.
Nhân thế quản lý sự sống nên quỷ hồn cho rằng khi mình đã trốn thoát rồi thì không có ai trừng phạt mình được, nhưng những hành vi xấu xa của người c.h.ế.t sẽ vẫn bị địa phủ trừng phạt.
Diệp Tuyền vừa nhấc chân đi vào bếp thì đột ngột dừng lại chỉ cho Lộ Băng một chỗ.
"Quỷ đang ở trong cống thoát nước, cô gọi hắn ra rồi đưa hắn đi đi." Mặc dù âm khí của quỷ hồn không thể thấm thứ dơ bẩn nào, nếu thấm bẩn thì âm khí sẽ biến thành tro bay nhưng thật sự Diệp Tuyên rất ghét quỷ ước nguyện đầy gai m.á.u ở trong cái cống thoát nước này được khoảng thời gian rồi. Lộ Băng:... 2
Con quỷ đó đã trêu chọc đến cô à?
Đột nhiên Lộ Băng ngỡ ngàng sau đó mới dần bình tĩnh lại.
"Vậy chúng tôi đưa hắn đi đây. Tết Trung Nguyên sắp diễn ra rồi, năm nay tu tà dị động có vẻ như đang nhắm vào quỷ môn, bà chủ Diệp hãy cẩn thận." Diệp Tuyên mỉm cười.
"Không sao đâu."
Thất tịch rồi lập thu, sau đó thì chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Trung Nguyên. Tất cả đều là những ngày lễ nhưng mà tác phong hoàn toàn khác.
Quỷ môn sẽ mở vào ngày mười lăm tháng bảy, trong đạo giáo thì đây là ngày mà Đại Đế Thanh Hư xá tội cho chúng ma quỷ, là ngày dân gian cúng tế ma quỷ mà cũng trùng hợp đó là đại lễ vu lan trong Phật giáo. Những ngày lễ này trùng với nhau đương nhiên là nó có đạo lý.
Từ sáng sớm đã nghe thoang thoảng mùi thơm của đậu phụ chiên, bọn trẻ vừa chạy ngang qua phố Hỉ Lạc vừa cười vừa nói những bài đồng d.a.o như "Cơm đậu phụ, đậu phụ thối" nhưng không hiểu sao lại có cảm giác càng u ám kỳ quặc hơn.
Nhìn thấy trời càng lúc càng tối dân nên các cửa hàng quán ăn khuya cũng lần lượt thấp đèn lồng treo dưới bảng hiệu, trước khi đèn đường được bật sáng thì đèn lông đã soi sáng cảnh đêm ảm đạm mờ Sương.
Hàng xóm cũ có thói quen đi dọc theo ánh đèn nhưng không nhìn thấy tấm bảng đen ghi thực đơn xuất hiện mà cánh cửa quán cũng chỉ hé mở một nửa chứ không mở hẳn nên mới phản ứng.
"ƠØ kìa, hôm nay bà chủ Diệp không mở cửa à."
Diệp Tuyền cầm một nắm hạt dưa ngồi dựa vào ghế bập bênh nhìn thấy hàng xóm đến thì vẫy tay.
"Ăn hạt dưa không? Hôm nay chúng tôi đóng cửa nên về nhà nghỉ sớm đi nhé." cửa hàng quán ăn khuya đã thông báo hôm nay không bán và đóng cửa một ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT