Mỗi người chia nhau một bát, tuy Đại Kim đã thành quỷ nhưng vẫn có thể nếm thử được. Sau khi Du Tố Tố ăn xong bát của mình, cô ấy lại nhìn sang bát của những người khác, bát của Đại Kim sáng bóng, thậm chí còn mới hơn cái bát mới.

Ánh mắt của Du Tố Tố lại nhìn về phía bé An An, trong bát bé An An vẫn còn rất nhiều, cô bé cầm chiếc thìa trên cánh tay nhỏ bé, chậm rãi ăn từng chút mội.

Du Tố Tố đẩy bát tới: "An An, em ăn không hết sao? Chia cho chị một cái đi, chỉ một cái thôi!"

Đại Kim nghe vậy liên nằm xuống đất đẩy cái bát ra: "Gâu!"

An An nghiêng đầu nhìn bọn họ: "A... Một?"

Du Tố Tố không hê cảm thấy áy náy mà còn nhiệt tình nói với cô bé: "An An có thể nói một rồi, giỏi quá. Đúng rồi, một cái! Cảm ơn An Anl"

"A-" An An run rẩy cầm chiếc thìa nhỏ lên, bắt đầu chia: "1... 1..."

Du Tố Tố góp giọng: "Chị một cái, An An một cái, chó lớn một cái, An An một cái!"

"11-" Bé An An nghe như có vẻ mình sẽ nhận được rất nhiều, lập tức hào hứng giơ đôi tay nhỏ bé đập thật nhanh vào bát, đếm rồi múc thức ăn trong bát của mình ra.

Đang chia đồ ăn, An An đột nhiên dừng lại: "1...?"

Diệp Tuyền liếc nhìn nhìn bọn họ, vẻ mặt không chút thay đổi đặt chiếc bát trước mặt cô bé: "An An đưa cho bọn họ cả rồi, có phải cũng nên chia cho chị một cái không?"

"Ai-" An An ngoan ngoãn cầm cái thìa nhỏ lên, gật đầu gắp vào bát Diệp Tuyền: "1..."

"1..." An An muốn tiếp tục chia, lại phát hiện trong bát của mình chỉ còn lại một viên nhỏ.

An An nhặt cái bát chỉ còn một quả bóng nhỏ lên, đứng đó một lúc, ngơ ngác nhìn cái bát của mình rồi lại nhìn Du Tố Tố.

"4 2"

Bé An An: Luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể diễn tả thành lời được.

"Cảm ơn An An." Diệp Quyền hài lòng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của An An rồi bưng bát đi ra ngoài.

An An cố gắng hết sức mở miệng đáp lại: "Cảm ơn-"

Du Tố Tố vội vàng quay đầu lại, sợ mình nhịn không được, giây tiếp theo sẽ cười vào mặt bé An An.

Mẹ kiếp, cho dù có bằng tốt nghiệp mẫu giáo cũng không ngu ngốc như vậy! Khi không nhai đồ lung tung, trông cô bé thật dễ thương.

An An bối rối ôm của bát mình, lại không nỡ ăn miếng cuối cùng, há hốc miệng ở đó rất lâu, không biết đang nghĩ tới vấn đề gì.

Chú chó già Đại Kim đứng dậy rồi ngồi xuống trên ghế, bưng bát lên đẩy bát tới trước mặt An An: "Gâu!"

"1!" An An ngoan cố từ chối.

Du Tố Tố lặng lẽ chạm vào trái tim đã ngừng đập từ lâu của mình: Ôi, lương tâm của tôi có chút cắn rứt. "Ngày mốt chị sẽ làm món này thêm nữa, em có thể ăn thêm một bát." Diệp Tuyền chỉ muốn trêu chọc cô bé, lại thực sự không muốn làm thêm nữa

Bé An An háo hức nhìn cô rồi gật đầu: "Au-"

Vì món ăn cửa hàng bán đồ ăn khuya muốn chuẩn bị chưa đạt đến độ hoàn chỉnh nên hôm nay cửa tiệm lại phục vụ món bún ốc.

Bún ốc là một món ăn rất phổ biến ở phoá Nam, bún được làm từ bột gạo do nam quỷ xay ra, hấp chín rồi ép thành bột. Bây giờ có rất nhiều máy móc vô cùng hữu dụng, trực tiếp tìm một nhà sản xuất đáng tin cậy rồi mua mì khô sẽ tiện hơn, nhưng để nam quỷ quá nhàn rỗi lại không được, giao việc khác cho hắn ta làm cũng không thích hợp... Nếu hắn ta làm gì sai sót còn tệ hơn, huống hồ, âm khí của nam quỷ đã sớm bị tiêu hao hết.

Bây giờ hắn ta còn phải làm việc nhưng không công, càng không được giải lao hay nghỉ ngơi chút nào.

Loại gạo nếp mà Diệp Tuyền chọn là loại gạo nếp ngon, sau khi chế biến xong, sợi bún có màu trắng mịn, có mùi thơm dịu nhẹ của gạo, khi nấu chín mềm mềm dai dai lại mịn màng, luộc lên hay xào nấu đều ngon.

Từ khi bắt đầu nấu, nam quỷ đứng phía sau hậu viện bắt đầu nhìn trộm.

Hắn ta đã làm việc ở cửa hàng bán đồ ăn khuya được mấy ngày, ngày nào cũng bị nhốt ở hậu viện làm việc, chỉ ngửi được mùi thơm. Diệp Tuyền lại không ngừng ăn ba bữa một ngày, xòn tự chuẩn bị trà chiều và đồ ăn nhẹ, những con quỷ khác lại được ăn uống vui vẻ, nhưng hắn ta chỉ có thể ngửi và nhìn trộm, thậm chí còn không thể cắn thử một miếng.

Đau đớn nhất là chỉ nhìn mà không thể ăn. Nam quỷ vô cùng hối hận vì sao mình lại làm như vậy, vì sao lại tức giận đến mức điều khiển xe hơi ý đồ tông vào người Dã Hạc, nếu trước đây hắn ta không làm những chuyện kia, có lẽ bây giờ còn có thể ăn thử một miếng, thay vì bị ép làm việc tới mức hắn ta muốn c.h.ế.t thêm một lần nữa như bây giờ.

Thực sự rất thơm. Huhuhu...

Trên đời người vui kẻ buồn không giống nhau, nam quỷ rất suy sụp, nhưng Thanh Tĩnh vừa bước vào cửa tâm tình lại rất tốt.

"Oa, bún ốc!" Thanh Tinh rất hưng phấn, đầu liên tục ngo nghoe như chú chim vui vẻ đang nhảy múa.

Diệp Tuyền thấy hành động của cô ấy liền hỏi: "Ở chùa Bạch Vân không được ăn cơm sao?"

Thanh Tĩnh xấu hổ lắc đầu: "Ăn chứ, nhưng hương vị không được tốt cho lắm... tóm lại là không thích hợp. Lần trước tôi ăn món này là vào chuyến đi công tác ở Quảng Tây, sau đó không có cơ hội để ăn lại nữa."

Du Tố Tố đi ngang qua lặng lẽ gật đầu: Nghe có vẻ rất lý. Tác phong của giới huyền học vốn rất tao nhã, vô cùng tinh tế, đột nhiên từ trên người lại ngửi ra mùi bún ốc, đừng nói tới chuyện đắc đạo, người nào ngửi trúng có lẽ còn phải trốn xa vạn dặm.

Thanh Tĩnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuống núi ăn đồ ăn ngon, cô ấy ngồi xuống cạnh quầy nhìn con ch.ó lông vàng Đại Kim chậm rãi đi tới, vui vẻ hỏi: "Chỉ là lân này không thể mang đồ ăn về cho sư thúc tổ và những người khác nữa rồi. Sắp tới Tết rồi, chúng tôi còn phải thực hiện đủ các loại nghi lễ trên núi, không thể chạy loạn được. Đôi tai đang hóng hớt của nam quỷ đang hấp hối ở sân sau đột nhiên trở nên đau đớn.

Trên núi? Là tu sĩ sao?... Một tu sĩ đã chạy đến đây ư?

Nơi ở của một tu sĩ cũng tốt hơn điều kiện ở đây!

Sau khi nam quỷ quay đi quẩn lại ở sân sau, nắm bắt được cơ hội, nó lập tức dùng hết sức lực lao ra bên ngoài.

"Cứu—cứu tôi, giúp tôi với, tôi không dám nữa, đưa tôi đi đi, tôi không muốn ở lại đây nữa, huhuhu—"

Nam quỷ còn chưa kịp lao ra khỏi bếp, Diệp Tuyền đã duỗi tay ra ngăn cản hắn ta lại.

Bốp—

Nam quỷ đang lao ra bị đập trở lại vị trí cũ như một con chuột chũi.

Thanh Tĩnh im lặng mấy một lúc, vẻ mặt của nam quỷ lại hận như thể không còn gì luyến tiếc: "Giúp tôi với——"

Nghe thật sự eaats đáng thương.

Nhưng khi Thanh Tĩnh nghe về sự kiện ngôi nhà ma và đám quỷ hồn này, cô ấy lại lặng lẽ nhìn đi nơi khác, như thể cô ấy chưa hề nhìn thấy hắn ta vậy.

Thật đáng đời. Xem hoàn cảnh hiện tại của hắn ta trông như đang hấp hối, không có chút lực uy h.i.ế.p nào, là hắn ta làm tổn thương tới người khác, đáng ra hắn ta nên bị bà chủ Diệp đánh thêm mấy lần nữa mới phải.

Được rồi, cô ấy không nhìn thấy hắn ta nữa.

Về việc có nên đăng báo cứu vớt hắn ta hay không... Nơi của bà chủ Diệp có nơi nào không có quỷ đâu? Không cần thiết đâu, sẽ ổn thôi.

Nam quỷ bất lực nhìn ánh mắt tiểu đạo sĩ khẽ dừng lại rồi lại thong thả dời đi chỗ khác.

Nam quỷ:???

"22? Cô có đôi mắt âm dương đúng không? Tôi biết cô đã nhìn thấy tôi, đừng giả vờ như không nhìn thấy như vậy chứ!"

Nam quỷ hét khản cả cổ, kiên quyết bò ra ngoài: "Quay lại đây! Mau chóng quay lại đây giúp tôi! Mau đưa tôi đi đi. Lên núi bị sấm sét trừng phạt hay linh hồn bị đóng đinh đến c.h.ế.t cũng không sao. Tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi cũng không dám làm nữa, huhuhul"

Thực khách đó vẫn dùng bữa vô cùng vui vẻ như thể hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng la hét thất thanh của hắn ta.

Diệp Tuyền sốt ruột đứng dậy, nam quỷ bất chợt rùng mình, chợt nhận ra mình đã lựa chọn sai lầm.

Diệp Tuyền nhặt nam quỷ lên, lại cuộn nó thành một đống rồi nhét xuống cống.

Nam quỷ bị cuộn tròn đến mức không thể nhúc nhích được, Diệp Tuyền lại giãm lên người hắn ta: "Không muốn làm loạn thì đi thông cống đi, khi nào Cục quản lý tới đón cậu mới được ra khỏi đó."

Nam quỷ:... Tôi hối hận rồi. Xin hỏi khi nào Cục Giám sát tới? Phải đến thật sớm đấy. Tôi hứa sẽ cải tà quy chính!

Mấy ngày trước, nam quỷ không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ mong ngóng những người của Cục Quản lý đến bắt giữ mình như vậy. Tiếng cầu nức nở thống khổ nguyện cầu của ma quỷ làm cho cửa hàng quán ăn khuya trở nên náo nhiệt, họ lặng lẽ vui mừng chờ đợi đến lượt bát mì của mình. Từ trước đến nay cửa hàng quán ăn khuya luôn có đủ thức ăn, sợi mì trắng mềm được ngâm trong dầu ớt đỏ tươi, rau thịt đây ắp đến nổi dường như không còn nhìn thấy mì đâu cả.

Món măng ngâm chua trong mấy ngày xuân đến bây giờ đã đến lúc thích hợp để lấy ra ăn, măng ngâm chua lên men thơm lừng giữ nguyên hương vị giòn ngon, thậm chí chỉ cắn một miếng cũng khiến người ta muốn ăn thêm. Chỉ cần thêm măng chua thì cho dù trước đó mùi hương có hấp dẫn đến đâu cũng không thể cưỡng lại được. Vị chua lấn át nước súp cay nồng, dù có đầy ốc cũng không mất đi hương vị của măng chua mà hòa quyện với nhau tạo thành một vị chua cay rất bá đạo.

Cho dù không có tay nghê mở cửa hàng quán ăn khuya mà nếu nhà ai có nấu món bún ốc thì mùi vị chua cay đặc trưng của nó cũng có thể lan xa vài mét khiến người ta ngửi thấy mùi mà bỏ đi. Người thích món này thì hận không thể ăn mỗi ngày còn người ăn không quen thì tránh xa không kịp. Dùng mộc nhĩ và rau xà lách để lót dưới đáy rồi rắc thêm một lớp đậu phụ xắt sợi chiên và đậu phộng giã nhuyễn thơm bùi, nếu muốn ăn nó hơn thì có thể thêm hai cái chân vịt. Dùng đũa khuấy đều bún lên trộn đều măng chua và dầu ớt với thứ bún gạo vốn trắng tinh thơm mùi gạo ôn hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play