Sau khi phụ bếp nữ bị đẩy ra, còn muốn xông tới lấy khay đập người, cũng may Bách Hi gọi ông chủ một tiếng, ba chân bốn cẳng cùng những người khác trong tiệm giữ chặt lấy cô ta.

"Bị bỏng sao? Đau chỗ nào?" Bách Hi không để ý tới cả một chỗ bẩn thỉu, ôm chặt bạn thân, kiểm tra một lần mới xác định rằng may là trốn đúng lúc, chỉ là làn váy bị nước canh hắt lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có việc gì, không có việc gì." Bách Hi trừng mắt nhìn phụ bếp nữ bị đè lại, trong lúc ông chủ liên tục cười khổ thì liền trở tay gọi điện thoại báo cảnh sát.

Dường như tinh thần của phụ bếp nữ có vấn đề, tạm thời bị cảnh sát mang đi điều tra.

Bữa tối là không có cách nào để ăn tiếp được nữa, làm ghi chép xong, Bách Hi mang theo bạn thân đi trung tâm thương mại gần nhất mua một cái váy mới, ngồi ở trong quán cà phê, gọi điểm tâm ngọt cùng sữa nóng.

Kiều Tinh ôm cái chén, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Cô ấy kinh ngạc, sờ sờ cái túi đột nhiên nóng lên lúc nãy, nhưng chỉ sờ được một mảnh tro tàn.

Nếu cô ấy không nghiêng người, thì toàn bộ bát canh nóng hổi sẽ đổ lên mặt cô ấy.

Bách Hi đột nhiên nhận ra được rằng, đó là tấm Hoàng Phù mà cô ấy lén nhét vào túi.

Nhớ tới những lời nghe được ở quán ăn khuya, trong lòng Bách Hi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Tinh Tinh, cậu xem đó, bà chủ đó là thật sự có chút bản lĩnh, nói là đào hoa sát, này không phải là đã xảy ra chuyện sao?"

Kiều Tinh nắm lấy dây chuyền, im lặng một hồi, vẫn giải thích thay cho bạn trai,"Do gặp người điên, không liên quan gì đến Việt Dương."

"Cảnh sát còn đang điều tra, nhưng chẳng may thì sao? Lần này nếu không phải là do trốn nhanh, thì suýt chút nữa không chỉ bị hủy mặt mà diện tích bị phỏng lớn như vậy là sẽ gây c.h.ế.t người đấy!"

Bách Hi cố gắng thử đường cong cứu nước*, khuyên nhủ,"Cũng không nói nhất định là do Việt Dương, có thể là có chỗ nào đó không đúng, hấp dẫn hoa đào nát nên đưa tới phiền toái thì sao?"

Kiều Tinh: "Vậy... thử một lần?"

* đường cong cứu nước: có nghĩa là không thể giải quyết bằng phương pháp trực tiếp. Nếu không thể đối đầu một cách trực tiếp, sẽ phải áp dụng một cách chậm và gián tiếp để huy động mọi người và lực lượng càng nhiều càng tốt, hoặc áp dụng chiến lược chuyển hướng từ nhiều hướng, từng chút một.

Động tác của Bách Hi vô cùng nhanh chóng, cô ấy trực tiếp xin một cái hộp nhỏ ở quán cà phê để đựng cái dây chuyền vào.

Dù nói là muốn tháo xuống, nhưng đến lúc tháo, Kiều Tinh lại có chút do dự.

"Nếu như Việt Dương biết cậu xảy ra chuyện, nhất định sẽ rất lo lắng." Bách Hi thêm mắm thêm muối mà nói, thuận tiện nhét tấm Hoàng Phù của mình vào túi Kiều Tinh.

Kiều Tinh tháo dây chuyền, uống từng ngụm sữa. Trong lòng cô ấy cảm thấy rất loạn, tựa vào vai Bách Hi, ấn vào hộp thoại trên di động, xóa đi sửa lại một câu hồi lâu mà vẫn không gửi đi.

Đột nhiên gặp phải chuyện không tốt, cô ấy rất muốn gặp bạn trai. Trong khung đối thoại với bạn trai, có mấy cuộc gọi thoại của cô ấy lúc hoảng sợ, nhưng đều không có ai nghe máy.

Kiều Tinh phục hồi lại tinh thần liên lập tức hiểu được, nhất định là bạn trai đang bận, nên cũng không dám gọi tiếp, chỉ do dự không biết nói như thế nào.

[Khi nào thì anh tan ca vậy?]

Bách Hi nhìn cô ấy, trong giây lát tự hỏi bạn thân của mình có bao giờ phải hèn mọn như vậy. Nếu như là cô ấy thì một người bạn trai mà ngay cả khi mình xảy ra chuyện cũng không có biện pháp nào để chạy tới, vậy thì cân anh ta làm gì?

Nhưng mắt thấy bí mật sắp được vạch trần, rất nhanh sẽ biết được người này là người hay quỷ, Bách Hi liền dứt khoát cũng không kích thích bạn thân vào lúc này nữa, chỉ lắng lặng ở bên cạnh cô ấy.

Uống sữa xong, hai người lại một lần nữa lên xe đi tới quán ăn khuya.

Các cô chạy đi chạy lại hai lần trong nội thành Thanh Giang, lúc các cô chạy về quán ăn khuya thì đã bắt đầu có người xếp hàng rồi. Diệp Tuyền thoáng nhìn bóng người ở cửa, nhíu nhíu mày, chú ý tới rằng Kiêu Tinh đã tháo dây chuyền xuống, liền ra hiệu ý bảo Du Tố Tố mang người đến ghế riêng ở phía sau chai phong còn trống.

Công việc sắm vai đại sư mà Du Tố Tố cố gắng còn chưa bắt đầu thì đã bị loại khỏi kế hoạch, cô ấy đổi lại quần áo ban đầu rồi thành thật chạy bàn làm biếng. Thấy Kiều Tinh trở lại, Du Tố Tố liền lập tức kích động,"Cơ hội của tôi lại tới rồi!"

Diệp Tuyền đè cô ấy lại,"Dẫn bọn họ đi là được, không cần khuyên gì khác."

"À..." Du Tố Tố thất vọng.

Vào quán ăn khuya, vì có bà chủ trấn áp nên Bách Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại một lần nữa có cảm giác thèm ăn."Ăn cơm trước đi. Hôm nay có mì tôm hùm đất, chúng ta gọi loại thập tam hương* và cay thơm rồi chia nhau ăn được không? Và gọi thêm một phần tỏi băm!"

*thập tam hương: một loại gia vị, gồm các thành phần: hồi, quế, đinh hương, thảo quả, ngò, tiểu hồi, trần bì, xuyên tiêu, mộc hương, bạch chỉ, sơn tra, gừng, Tiêu Sọ,....

Kiều Tinh nhẹ nhàng đáp ứng, toàn bộ đều nghe theo kế hoạch của bạn thân.

Diệp Tuyên bưng tới hai tô mì cùng với đồ ăn kèm và một phần tôm hùm đất tỏi băm lớn.

Bách Hi vô cùng mong chờ, lúc nhìn thấy lại nuốt nước miếng, càng thấy chờ mong thêm.

Bách Hi dùng hai ngón tay cầm lấy hộp giấy đựng dây chuyền, hận không thể cách xa tám trượng, Đại, đại sư, đây là cái dây chuyền kia, cô có thể xem một chút giúp chúng tôi, xem xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra được không?”

Tuy rằng sau khi gặp nạn cảm thấy có chút sốt ruột, nhưng do vừa rồi không nghe lời Diệp Tuyền nói mà xảy ra chuyện rồi vòng trở về xin giúp đỡ, bị lơ một chút cũng là chuyện thường. Huống hồ bà chủ cũng không cố ý làm lơ bọn họ, chỉ là phải xếp hàng rồi đợi bưng thức ăn lên mà thôi.

Diệp Tuyền tiếp nhận cái hộp, mở ra thì thấy đúng là cái dây chuyền mặt quả cầu vàng nhỏ kia. Chỉ nhìn một cái Diệp Tuyền liền lộ vẻ hiểu rõ, không nói thẳng,"Đồ thì để ở chỗ tôi trước. Ăn cơm trước đi, nếu không thì các người sẽ càng ăn không vô. Nhưng mà, ăn ít một chút."

Bách Hi hít sâu một hơi, sự thèm ăn vừa dâng lên đã giảm đi hơn phân nửa. Nhưng cơm vẫn phải ăn, cô ấy sợ nếu không thể kiên trì ăn xong, thì sẽ đói đến mức choáng váng đầu hoa mắt không có sức lực xem kết quả cuối cùng. Bách Hi không chỉ tự mình ăn mà còn kéo theo bạn thân đang cứng ngắc cùng nhau ăn, ít nhiều gì thì cũng phải ăn một chút.

Bên ngoài chai phong trong đại sảnh vang lên tiếng cười nói vui vẻ, đồ ăn nóng hổi khai vị, còn một trong những món ăn vặt đêm khuya thú vị nhất là tôm hùm đất thì lần lượt được gọi.

Sau chai phong, hai người lại có chút khó khăn trong việc ăn, thường thường thì tâm trạng con người sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự thèm ăn, họ vẫn còn có thể ăn cơm là nhờ vào trù nghệ vô cùng tốt của quán ăn khuya.

Sau khi xử lý xong một mẻ tôm hùm đất nữa, Diệp Tuyền dựa người vào quây, búng trán Du Tố Tố một cái.

Du Tố Tố tò mò muốn biết rốt cuộc là dây chuyền có vấn đề gì, cùng bé An An vòng qua vây xem, nhưng vừa tới gần đã bị bắt gặp. Cô ấy cười khúc khích, quay đầu bỏ chạy.

"Đừng đụng vào thứ này." Diệp Tuyền chậc một tiếng,"Vừa bẩn vừa thối."

"2" Lòng hiếu kỳ của Du Tố Tố liền tăng lên hơn nữa, chờ hai người kia vừa ăn xong, liền lập tức lại đây mật báo,"Bà chủ, có phải nên giải quyết chuyện của các cô ấy rồi không!"

"Tôi muốn gỡ dây chuyền ra." Câu nói đầu tiên của Diệp Tuyền khiến Kiều Tinh sửng sốt.

Cái hộp được mở ra, dây chuyền hạt vàng nhỏ bằng móng tay, lắc lư trong ánh đèn vàng ấm áp của quán ăn khuya, khúc xạ ra loại ánh sáng quỷ di.

"Không..." Kiều Tinh vô thức muốn đòi lại, nhưng môi giật giật, chỉ nói: "Dây chuyền này rất quan trọng với tôi, xin đừng phá hỏng nó."

Bách Hi cảm thấy thấp thỏm mà nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn thân, mơ hồ có chút dự cảm, quay lại an ủi cô ấy: "Trong này có cái gì sao? Vậy khẳng định là có lỗ hổng để bỏ vào."

Bản thân quả cầu vàng nhỏ này không lớn, trên đó có hoa văn dễ thương và tốt lành, thoạt nhìn trông không khác gì những quả cầu đổi vận thông thường. Cùng lắm là từ hạt xâu chuỗi biến thành mặt dây chuyền, nhưng cũng có những đồ trang sức bằng vàng có ý nghĩa là hữu "cầu" tất ứng, lấy may mắn luôn là lựa chọn thông thường của người nước Đại Hạ.

Nhưng mặt dây chuyền quả cầu vàng này rất nhẹ, cũng không phải là đồ trang sức bằng vàng rắn.

Diệp Tuyền cầm một cây tăm, cắm vào mặt dây chuyền rôi móc lên, quả cầu vàng tưởng chừng như có những đường nét đều đặn gắn liên không có kẽ hở, không tì vết, đột nhiên bị tách làm hai nửa.

Quả cầu vàng nhỏ nhẹ như không có gì, nhưng không ngờ là bên trong quả cầu vàng nhỏ mà làm cho người ta lo lắng rằng thậm chí nó có thể bị nghiền nát, biến dạng và vỡ lại đặt một cái dây chuyền nho nhỏ khác, mặt trên dây chuyền đó có treo một cái chai nhỏ.

Trông giống như chai trôi hoặc chai cảnh quan mini mà trẻ em có thể chơi và treo bên người để trang trí.

Miệng chai bị bịt chặt, dùng một sợi dây dài màu đen buộc vào chai, chai pha lê không lớn hơn ngón tay út nhưng bên trong lại đựng chất lỏng màu đỏ sậm thấm đẫm cuộn giấy.

Diệp Tuyền nhíu nhíu mày, mùi tro mà cô từng ngửi được lại càng nồng đậm, mùi tanh trộn lẫn với nhau càng rõ ràng hơn. Nhưng ngoại trừ cô, cùng hai con quỷ cố gắng ngửi tới ngửi lui, hai người Kiều Tinh ngồi gần hơn nhưng lại không hề phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play