Vốn dĩ lúc ở trên đường Kiều Tinh đã có chút tức giận, khi xuống xe nhìn quán ăn khuya không vừa mắt, rồi lại trực tiếp bị báo tin xấu, nên vô cùng tức giận. Nhưng cô ấy cũng biết mắng lời gì khó nghe, chỉ là nói xong rồi tự mình tức đến phát khóc, Tiểu Hi, có thể không ăn ở quán ăn này không?"

Quán ăn khuya vừa mới mở cửa, mùi tôm hùm đất bay tứ phía, hàng xóm đến mua từ sớm vui vẻ vô cùng mà tới cửa, nghe thấy có dưa, lập tức cảm thấy hứng thú.

"Cô gái đừng nói lung tung, bà chủ Tiểu Diệp không phải người tâm thường. Nếu cô thật sự có chuyện gì, đừng vội đi, nghe một chút đi."

Hàng xóm cũ ở phố Hỷ Lạc đều biết, Diệp Tuyền có thể vững vàng mà trấn trụ được cửa hàng bị ma ám là đã đủ lợi hại rồi, chớ nói chi là bọn họ còn từng nhìn thấy có người đặc biệt đến để nói lời cảm ơn!

Nhìn phản ứng của Kiều Tinh, trong lòng Bách Hi cảm thấy lo lắng.

Trước khi cô ấy đến thì cũng biết người nhà bạn thân đã tìm đại sư để thương lượng xem nên khuyên bảo như thế nào. Nhưng không phải đã nói rõ rồi sao, họ sợ Kiều Tinh nghe không lọt, nên trước tiên là an ủi và khuyên cô ấy nên bình tĩnh một chút sao? Sao vừa đi lên lại kích thích cô ấy như vậy?

Nói cũng đã nói rồi, Bách Hi đành kiên trì phối hợp,"Sao đại sư lại nói vậy? Tướng mạo của Tinh Tinh có chỗ nào không đúng sao?"

"Tiểu Hi..." Kiều Tinh tủi thân đuổi theo bạn thân vào trong.

Kiều Tinh khẽ động, sợi dây chuyên cũng động theo, mùi tôm hùm đất vừa ra lò trộn lẫn một mùi hôi quái dị.

Sự thèm ăn của Diệp Tuyền bị mùi lạ làm mất không còn lại một chút nào, lười nói lời uyển chuyển với cô ấy, Bát tự thì không cần, nhưng tốt nhất cô nên tháo dây chuyền ra."

"Dây chuyên?”

Bách Hi sửng sốt một chút, đối diện với ánh mắt đạm mạc của Diệp Tuyền, đột nhiên ý thức được hình như không phải như mình nghĩ.

Chẳng lẽ, thật sự là có vấn đề?!

Kiều Tinh bị nhìn đến mức không hiểu ra sao, che dây chuyền lại, cảnh giác mà lui về phía sau,"Đây chính là quà sinh nhật bạn trai tôi dùng một tháng tiền lương để mua cho tôi!"

Vài ngày trước khi vê nhà, bố mẹ đã nói những lời như cô ấy bỏ không đeo đồ trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, nhất định lại phải đeo loại dây chuyên mặt quả cầu vàng chỉ có vỏ bọc này, tiêu phí xuống cấp các loại... Nhưng đây là cả tấm lòng của Việt Dương! Anh ấy cố gắng dốc sức làm việc vì tương lai của bọn họ như vậy, còn không nỡ làm cô ấy chịu một chút tủi thân nào, xuất thân cũng không phải là việc anh ấy có thể quyết định, vì sao bố mẹ lại không thể khoan dung một chút chứ?

Kiều Tinh bỗng nhiên nhớ tới, hình như cả nhà bác trai cũng ở gần đây, ngay lập tức liên cảm thấy như là đã tìm được chân tướng.

Kiều Tinh cực kỳ mất hứng,"Bố mẹ tôi cho cô bao nhiêu tiền để cô chia rễ tôi và Việt Dương?"

Lời hay khó khuyên quỷ muốn chết*. Diệp Tuyên không nói gì nữa/Tôi còn phải làm ăn, xin cứ tự nhiên." *Lời hay khó khuyên quỷ muốn chết: có nghĩa là nếu như một người đã muốn c.h.ế.t hoặc phải c.h.ế.t thì dù cho người ngoài có nói lời hay đến mức nào thì cũng không có tác dụng, không thể khuyên được người phải chết.

Âm khí trên dây chuyền là rõ ràng nhất, nhưng trên người Kiều Tinh còn dính một luồng âm khí khác. Không cần mở ra xem thì Diệp Tuyên cũng biết bên trong chính là thứ đồ hấp dẫn âm vật, hoặc là thứ đồ có quan hệ với thi thể.

Mang theo thứ này bên người, gây tai họa, dẫn tai họa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Diệp Tuyền thuận tay nói cho Lộ Băng biết tin tức mà mình phát hiện được từ trên người Kiều Tinh.

Bất kể là chuyện do người bình thường tìm đường c.h.ế.t gây ra, hay là do tà tu gây ra, thì dù sao cục quản lý cũng phải chịu trách nhiệm quản lý một chút.

Còn cô? Cô đã về hưu dưỡng lão rồi.

Diệp Tuyền đi về phía Kiều Tinh, Kiều Tinh theo bản năng mà lùi lại một bước, không tự giác mà đã bị kẹt ở vị trí cửa ra vào.

"Cô, cô có ý gì?"

Cô ấy mới vừa hỏi xong, lại phát hiện ra rằng Diệp Tuyên cũng không phải là đi về phía của cô ấy, mà là quay đầu đi tiếp đón những vị khách khác mới tiến vào quán.

Tiểu đạo sĩ Thanh Tĩnh thấy Diệp Tuyền lười quản việc này, liền chạy ra, đưa cho hai người Bách Hi mỗi người một tấm Hoàng Phù được gấp thành hình tam giác,"Bùa bình an, thiện tín ra ngoài cẩn thận."

Kiều Tinh không nhận,"Tôi không cần các cô đến chào hàng."

Thanh Tĩnh lắc đầu, Tặng cho cô, không cần tiền."

Bách Hi cầm tấm Hoàng Phù, trong lòng càng cảm thấy thấp thỏm/"Hay, hay là tháo xuống cho đại sư xem...

"Mình không muốn ăn nữa, chúng ta đổi quán khác đi?" Kiều Tinh nắm lấy dây chuyền, đi ra ngoài cửa.

Nếu còn tiếp tục khuyên thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, Bách Hi cân nhắc chờ sau khi trở về lại hỏi lại xem là tình huống như thế nào, nhận lấy một cái túi bùa giấy vàng khác trong tay Thanh Tĩnh, lại lân nữa lên xe cùng Kiều Tinh.

Lúc kéo Kiêu Tinh xuống xe, thừa dịp cô ấy không chú ý, Bách Hi bỏ tấm Hoàng Phù vào trong túi cô ấy, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nhà hàng mới nằm ở gần thôn trung tâm thành phố mà Kiều Tinh và bạn trai cùng thuê nhà, cửa hàng nhỏ không lớn, hơi nóng hầm hập từ nồi đất tỏa ra khói dầu trong những ngày hè nóng bức. Cho dù đến buổi tối, gió mát phơ phất, cũng làm cho người ta mất cảm giác thèm ăn.

Bách Hi nhìn quán lẩu nhỏ, bỗng nhiên trầm mặc.

Nhỏ hơn ít nhất một nửa so với quán ăn khuya, trình độ trang hoàng cùng độ sạch sẽ cũng căn bản là không có cách nào để so sánh, Kiều Tinh lại không hê oán giận mà đi vào, quen thuộc mà gọi món với ông chủ.

Kiều Tinh quay đầu cười kéo Bách Hi vào cửa, Việt Dương rất biết ăn uống. Tuy rằng bây giờ chúng mình không có nhiều tiền lắm, nhưng mà chúng mình vẫn có thể làm kinh doanh và sống thật tốt như cũ. Nơi này cũng là do anh ấy phát hiện đồ ăn ngon rồi mang mình tới, cậu nếm thử đi!"

Bách Hi đã hiểu, đây thuần khiết là do bộ kính lọc tình yêu.

Nồi đất còn chưa được mang lên, Kiều Tinh liếc mắt nhìn điện thoại di động, cô ấy gửi tin nhắn dặn dò bạn trai nhớ ăn cơm, còn gọi bữa tối cho anh ta, qua nửa giờ bạn trai mới trả lời bằng một cái icon sờ đầu, bảo cô ấy và bạn bè ăn cơm xong về nhà sớm một chút.

Kiều Tinh lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu nói chuyện phiếm với bạn thân.

Lúc trò chuyện những việc hằng ngày gần đây, Bách Hi không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

"Lúc đầu anh ta chỉ thuê cho cậu một căn phòng hơn mười mét vuông, chỉ có một cái giường? Sao cậu không nói với mình."

Kiều Tinh vội vàng lắc đầu, hai má ửng đỏ, Việt Dương rất tôn trọng mình, còn chưa kết hôn, anh ấy sẽ không làm xằng bậy, mình ngủ giường còn anh ấy ngủ sô pha. Nhưng mà mình không nỡ để anh ấy ngủ cả đêm trên sô pha rồi dậy đi làm, ngày hôm sau mình liền thuê một căn phòng mới, còn có phòng bếp mới. Vốn định mang Việt Dương về nhà trọ của mình ở, nhưng bố mẹ rất quá đáng, ngay cả cửa cũng không cho vào, hừi"

Bách Hi đã quen với việc ba câu đều không rời khỏi bạn trai của bạn thân, nhịn xuống sự kích động muốn châm chọc,"Cậu ngốc chỗ nào? Cậu xinh đẹp lại thông minh như vậy, còn là công chúa nhỏ trong nhà, đứng đầu lớp, bởi vì vốn định ra nước ngoài nên mới từ bỏ Bảo Nghiên. Còn anh ta -"

Không đợi Bách Hi nói xong, Kiều Tinh lập tức cướp lời: "Nhưng mình không biết nhiều thứ bằng anh ấy. Việt Dương cố gắng thi lên đại học để ra khỏi vùng núi như vậy, mẹ và chị gái trong nhà đều rất thương yêu anh ấy, anh ấy cũng nguyện ý báo đáp người nhà. Anh ấy giữ mình trong sạch, còn dựa vào thực lực của mình để vào làm ở công ty lớn, không giống mình... Mình nói cho cậu nghe, Việt Dương nấu cơm rất ngon, mình không biết nấu cơm, cũng không biết quét dọn vệ sinh, đều là anh ấy làm, mình thật sự rất vô dụng, để cho anh ấy vất vả như vậy..."

"Nhưng mà, cũng không nhất định là phải học được những thứ này!"

Bách Hi nghe thấy việc so sánh như vậy, liền lập tức không nhịn được,"Cậu đâu có kém như vậy? Chỗ của mình còn có người máy quét dọn cùng máy rửa chén, đợi lát nữa thuận tiện đến đó lấy vê?"

Kiều Tinh lắc đâu,Tiểu Hi, cậu chưa từng yêu đương nên cậu không hiểu. Không phải vấn đề là làm bao nhiêu chuyện, mà đây là tình yêu của Việt Dương đối với mình!"

Cô thiếu nữ nâng khuôn mặt lên, trên khuôn mặt tràn ngập sự ngây thơ vui sướng đang trâm mê trong tình yêu, dường như bong bóng màu hồng phấn cũng bay ra từ trên người cô ấy.

Một phụ bếp nữ thoạt nhìn gần ba mươi tuổi bưng khay, đi từ phía sau bếp ra, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Kiều Tinh cảm thấy có chút lo lắng, quan tâm hỏi,"Cô bị bệnh sao?"

Vừa nói xong, cô ấy đột nhiên cảm thấy trong túi đang nóng lên, theo bản năng mà nghiêng người sang bên cạnh.

Rầm rầm - -

Phụ bếp nữ đột nhiên lật đổ chiếc khay lên trên đầu Kiều Tinh, toàn bộ canh nóng vừa ra khỏi nồi trong nồi đất bị hắt ra, nồi đất rơi xuống đất kêu hai tiếng loảng xoảng loảng xoảng.

"Là cô! Là cô, đều tại cô, tại cô!" "Tinh Tinh! Người của các người phát điên cái gì thế?" Bách Hi hoảng sợ, kéo người phụ bếp kia ra, lao tới bên cạnh bạn thân.

Kiều Tinh ngơ ngác ngồi trên ghế, dường như bị dọa đến mức choáng váng.

Một nửa váy của cô ấy bị canh nóng đổ lên, thức ăn và bún đang rơi xuống, nhìn như là một mớ hỗn độn.

Lúc Bách Hi xông tới thì Kiều Tinh mới có chút phản ứng, cầm lấy tay Bách Hi, cả người đều phát run. Cô ấy dựa vào người bạn thân, trông giống như một con thỏ ngoan ngoãn nhát gan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play