Xe sắp lái khỏi thành phố phim ảnh, Nghê Âm hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?”
Trong lòng cô tràn đầy mong chờ đối với khoảng thời gian kế tiếp, nhưng Tống Chiêm lại nói: “Không ăn cơm, kế hoạch có sự thay đổi rồi bé cưng, đêm nay em tham gia tiệc tối cùng anh.”
“Tiệc tối?”
“Là tiệc tối đấu giá từ thiện tư nhân do người sáng lập trang sức RM tổ chức, có rất nhiều nhân vật trọng yếu trong giới cũng tới, đúng lúc đưa em tới ra mắt, anh cũng đã chuẩn bị lễ phục cho em rồi.”
Vất vả lắm mới gặp mặt nhau, trong lòng Nghê Âm tràn đầy cảm giác thất vọng: “Sao lại muốn đi xã giao…”
“Tình huống đặc biệt, hôm khác chúng ta hẹn hò không được à?”
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thích những dịp như vậy, “Em không đi đâu, bị cảm nên không thoải mái lắm.”
“Âm Âm, đêm nay là một dịp rất quan trọng, nghe nói tập đoàn Sâm Thụy năm nay vừa bổ nhiệm chủ tịch mới, hiện giờ anh đang cố gắng giành lấy vai nam chính trong bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Diêu, mà nhà sản xuất chính của bộ phim này là truyền thông Sâm Thụy, anh muốn qua chào hỏi một chút, em cũng đến đó tạo mối quan hệ đi.”
Tống Chiêm nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Anh biết em bị cảm, nhưng em nhịn một chút không phải là được rồi sao?”
Nhịn, nói dễ như trở bàn tay vậy…
Trong lòng cô đầy phiền muộn, kháng cự muốn rút tay lại, “Nhưng em thật sự không muốn đi.”
Hắn thấy vậy thì lập tức nổi giận: “Nghê Âm, em có thể đừng tùy hứng như vậy được không? Đây là vì anh muốn tốt cho em, muốn cho em leo lên vị trí cao hơn, em hiểu không?! Em nói xem em đã ra mắt ba năm rồi, rõ ràng có thực lực nhưng tài nguyên lại không có, đó là vì sao, nếu em có hậu thuẫn như Nhạc Tinh thì nào có ai dám bắt nạt em như vậy? Bây giờ em cố gắng cũng đều là vì tương lai của chúng ta mà, em có hiểu không?!”
Lời nói sắc nhọn như kim đâm khiến ánh mắt Nghê Âm tràn đầy đau đớn, cô ngoảnh mặt đi.
Tống Chiêm hít sâu một hơi: “Xin lỗi bé cưng, không phải anh muốn hung dữ với em, anh như vậy cũng vì muốn về sau có thể che chở cho em, hơn nữa chúng ta đã không gặp nhau hai tháng rồi, anh muốn em ở bên cạnh anh, có được không?”
Giọng nói của Tống Chiêm dịu dàng, tay cô nắm chặt chiếc đồng hồ màu xanh nước biển, cộm đến mức khiến người ta đau đớn, Nghê Âm thấy cảm xúc của hắn bùng nổ thì im lặng vài giây, cuối cùng cũng thỏa hiệp nói: “Em biết rồi, em đi.”
Cũng chỉ vì hắn.
Cô không muốn hai người vất vả lắm mới gặp mặt lại tan rã trong không vui.
Tống Chiêm cười, “Âm Âm là ngoan ngoãn nhất.”
Khương Bối Bối nhìn thấy sườn mặt tái nhợt của Nghê Âm, cô bé đau lòng nhưng lại không dám nhiều lời, chỉ hỏi cô có muốn cô bé đi cùng không, Tống Chiêm lại nói đến nơi chỉ cần chờ ở cửa là được.
Chuyên viên trang điểm trang điểm cho Nghê Âm, Khương Bối Bối cầm thuốc trị cảm đưa cho Âm Âm, cô bé đi ở phía sau lướt điện thoại, đúng lúc nhìn thấy tin tức mới.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
[Ban lãnh đạo của truyền thông Sâm Thụy thay máu, sau khi người cầm quyền mới của Sâm Thụy là Hạ Hành Dữ khai thác xong thị trường Châu Âu sẽ trở về nước trong vài ngày tới, có ý định trực tiếp nắm quyền kiểm soát…]
Cô bé thuận miệng hỏi: “Chủ tịch mới của Sâm Thụy là Hạ Hành Dữ à?”
Khi ba chữ kia truyền tới tai, Nghê Âm im lặng ngẩn người.
Tống Chiêm đã từng nói qua, Khương Bối Bối kinh ngạc nhìn điện thoại: “Hạ Hành Dữ này là con cả của nhà họ Hạ, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Bắc Kinh, mới 27 tuổi đã tiếp quản Sâm Thụy, ghê gớm vậy luôn…”
Khi lướt xuống để đọc tin tức, cô bé đã bị lý lịch của người đàn ông này làm cho kinh ngạc —
Hạ Hành Dữ, thuộc thế hệ thứ tư của nhà họ Hạ, được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ MIT, anh làm việc tại một ngân hàng đầu tư lớn ở nước ngoài, đồng thời cũng sáng tạo ra Đình Hải Capital ở nước ngoài, anh có tầm nhìn độc đáo, tuổi còn trẻ đã trở thành huyền thoại trong giới đầu tư mạo hiểm.
Anh về nước vào năm ngoái, bắt đầu một cuộc chiến tranh đoạt quyền lợi ác liệt tại nhà họ Hạ, sau khi chủ tịch tiền nhiệm của Sâm Thụy qua đời, anh kế thừa lại tập đoàn, sau đó chỉnh đốn và dọn dẹp sạch sẽ, cải cách lại một cách mạnh mẽ, hiện giờ giá trị thị trường của Sâm Thụy cũng đã đạt tới trăm tỷ, bản đồ thương nghiệp cũng dần mở rộng ra thế giới.
Còn truyền thông Sâm Thụy cũng chỉ là một công ty trực thuộc.
Nhưng có được chỗ dựa này thì có thể có một con đường bằng phẳng, nếu không sao Nhạc Tinh sao dám hung hăng như vậy.
Trong bài báo còn có một bức ảnh chụp Hạ Hành Dữ, là bức ảnh do một người qua đường chụp mấy năm trước, đã từng lên hot search và khiến cư dân mạng bùng nổ.
Bức ảnh được chụp vào một đêm đông tại quận La Défense thuộc Paris, một chiếc Lincoln màu đen đang đậu trong bãi đậu xe VIP trước một tòa nhà tổng bộ, người đàn ông ngồi ở ghế sau chỉnh lý công việc, ánh đèn đường màu vàng cam chiếu xuống, anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu đen, vẻ mặt lạnh lùng, trông giống như ngọn núi tuyết ngàn năm chỉ có thể nhìn thấy từ phía xa xa. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
“Tiểu thuyết phản ánh hiện thực, đây chính là đại thiếu gia chân chính của Bắc Kinh.”
Khương Bối Bối háo sắc.
Tống Chiêm chợt nhớ tới chuyện cũ nào đó, cười nhạo: “Tôi và cậu ta từng là bạn học khác lớp thời cấp ba, còn là đồng đội trong đội tennis của trường.”
“Vậy hai người lúc trước quen nhau à?!”
“Không, tính cách của cậu ta rất lạnh nhạt, nói không được mấy câu, thật ra loại người như cậu ta chính là may mắn, gia thế tốt, nếu không chỉ bằng cậu ta thì sao có thể đạt được thành tựu như vậy”
Khương Bối Bối nhớ tới một chuyện: “Anh Tống, anh và Hạ Hành Dữ là bạn học, vậy tính cả chị Âm Âm thì ba người đều là bạn cùng trường đó, chị Âm Âm có quen Hạ Hành Dữ không?”
Ánh mắt Nghê Âm hơi hoảng, Tống Chiêm tiếp lời trước, nói: “Âm Âm học lớp 10, còn bọn anh học lớp 12, không cùng một khu dạy học, cô ấy nhất định không biết, cùng lắm thì là từng nghe tên thôi.”
Sau đó Tống Chiêm nhận được một cuộc điện thoại về công việc, đề tài này đến đây là kết thúc, đôi môi đỏ của Nghê Âm khẽ mấp máy, lời nói dừng ở bên miệng.
“Chị dâu, nhắm mắt lại đi để em đánh phấn mắt.”
Giọng nói nhẹ nhàng của thợ trang điểm vang lên, Nghê Âm định thần rồi nhắm mắt lại.
Xe thương vụ tiến vào nội thành, những ánh đèn phía sau đuôi xe biến thành biển lửa dưới bầu trời đêm.
Sau khi đánh mắt xong, Nghê Âm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy xe đi qua khu CBD, bên ngoài là một tòa nhà chọc trời với hình dáng đặc thù, trông vô cùng bắt mắt.
Ở Bắc Kinh không ai không biết.
Ba mươi tầng trên cùng của tòa nhà này là trụ sở chính của tập đoàn Sâm Thụy tại Trung Quốc, cao lớn sừng sững như sắp chạm tới mây.
Ba chữ “Hạ Hành Dữ” lần nữa vang lên bên tai.
Trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh chàng thiếu niên với dáng vẻ thanh lãnh đạm mạc.
Còn có mối liên kết… đặc biệt kia.
Hình như đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy anh.
Anh của hiện tại, càng thêm xa lạ…
Đôi mắt long lanh của Nghê Âm phản chiếu lại ánh đèn màu cam của dòng xe cộ lướt qua, cô mau chóng thu hồi lại suy nghĩ, không nghĩ đến nữa.
…
Nửa tiếng sau, tại trang viên Hải Kỳ.
Đêm nay không có cánh truyền thông, sau khi trải qua quá trình xét duyệt thân phận kỹ càng, cuối cùng xe thương vụ cũng tiến vào cổng.
Nghê Âm đổi quần áo rồi xuống xe, Tống Chiêm nhìn cô mặc bộ váy dài bằng nhung màu hồng, tóc đen như tơ được búi lên cao, đôi mắt hồ ly trong veo như nước, ngay cả xương cốt cũng thấm đẫm vẻ nhu mị đa tình, đôi mắt hắn sáng lên: “Âm Âm, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Nghê Âm cố nén sự mệt mỏi để hắn ôm vào lòng. Đôi giày cao gót mà hắn chuẩn bị khiến gót chân cô đau đớn.
Tại đại sảnh của yến hội, quần áo thơm ngát, tiếng đàn du dương.
Khi hai người đến, có rất nhiều người quay đầu lại nhìn, ánh mắt của bọn họ không giống nhau, một người bạn tươi cười tiến tới: “Anh Chiêm, anh đưa chị dâu đến tham dự à, không định kim ốc tàng kiều nữa à?”
Tống Chiêm giới thiệu với Nghê Âm, hai bên chào hỏi nhau.
Người bạn kia cười: “Lúc trước thấy chị dâu trên phim điện ảnh đẹp như tiên, anh Chiêm đúng là may mắn.”
Tống Chiêm lười biếng ôm lấy Nghê Âm, khóe môi câu lên: “Đương nhiên rồi, không xinh đẹp thì có thể được anh đây để ý đến à?”
Nghê Âm giương mắt nhìn bọn họ cười nói.
Tống Chiêm tò mò nhất một chuyện: “Đúng rồi, Hạ tổng của Sâm Thụy đến chưa?”
“Đến rồi.” Đối phương nói vừa mới thấy Trần tổng của trang sức RM đi cùng, bây giờ thì không biết đang ở chỗ nào, “Hạ tổng đúng là thần bí, chắc phải chờ tới khi đấu giá bắt đầu mới xuất hiện.”
Đêm nay không có ai là không muốn tạo chút quan hệ với Hạ Hành Dữ, nhưng ngay cả khi cùng tham gia một bữa tiệc cũng không dễ dàng nói chuyện được với người đàn ông quyền cao chức trọng kia.
Chưa nhìn thấy Hạ Hành Dữ, Tống Chiếm đã bị rất nhiều người vây quanh, hiện giờ hắn đang từng bước thăng chức, cũng được rất nhiều người săn đón.
Nghê Âm cảm giác bản thân giống như một vật trang trí ở bên cạnh, sau một lúc lâu, cô không nhịn được mà rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt kia, nói cô muốn nghỉ ngơi.
“Em có cần anh ở bên cạnh không?” Tống Chiêm hỏi.
Thấy hắn đang trò chuyện hăng say với người khác, cô bình tĩnh nói: “Không cần.”
“Được, đợi lát nữa sẽ tới tìm em.”
Cô rời đi một mình, đi đến khu ẩm thực uống một ly đồ uống nóng, thật sự cảm thấy nơi đây quá ầm ĩ, muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm các siêu phẩm khác của team nhé!! (´▽`ʃ♡ƪ)