Tống Mỹ Hoa không tin anh: "Lục Vân Dương, con đừng gạt mẹ, hôm qua con nói nay phải đi gặp một người bạn học, bạn học nào của con ở trên núi?"

Lục Vân Dương nhíu mày, nói dối không chuẩn bị giấy nháp*, vừa đi vừa trả lời: Con gặp bạn xong mới lên núi."

*nói dối không chuẩn bị giấy nháp: đồng nghĩa với nói dối không chớp mắt, tự nhiên như bình thường.

Khi nãy Tống Mỹ Hoa nhìn vẻ mặt hai người trò chuyện từ trên núi xuống rất tự nhiên, quan hệ còn tốt hơn trước kia, trong lòng bà ta không khỏi cảm thấy lo lắng.

Mặc dù chuyện đó đã trôi qua hơn một tháng, nhưng những lời bàn tán trong thôn vẫn chưa dừng lại.

Bà ta đuổi theo anh: "Giờ con phải biết bản thân nên làm thế nào, đừng để tất cả mọi người nhìn vào nhà họ Lục chúng ta mà chê cười!"

Lục Vân Dương quay đầu lại, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt sâu thẳm: "Người khác muốn nói gì thì nói, chúng ta sống làm gì phải nhìn sắc mặt của họ?”

"Con nói đơn giản quá rồi đấy." Tống Mỹ Hoa nghe anh nói nhẹ nhàng tức giận đến mức không có chỗ trút: "Người khác thì mẹ không nói, lỡ như một ngày nào đó Tô Ngọc Đào lại vì con tự sát thì phải làm sao?"

Lục Vân Dương giật mình, lông mày khẽ nhíu lại: "Không, hiện giờ con và cô ấy cũng không đính hôn, mẹ lo lắng cái gì?"

"Mẹ biết con vẫn hay đi với nó." Tống Mỹ Hoa nói: "Không đính hôn thì đừng thân thiết như thế, đừng đợi đến lúc xảy ra chuyện người khác sẽ tính lên đầu nhà chúng ta." Lục Vân Dương trâm ngâm một lát, ừ nhỏ một tiếng.

Anh về đến nhà vào phòng, rất tự nhiên lấy ra nước Chỉ Cốt* từ trong hòm thuốc của mình muốn đưa cho cô, nhưng sau đó chợt khựng lại.

*nước Chỉ Cốt: một loại nước thuốc chữa trị chứng đau nhức khớp xương.

Suy nghĩ một lát, anh đi ra cửa gọi Lục Vân Chiêu đang đứng trong sân vào: "Lại đây, anh nhờ em chút chuyện."

Lục Vân Chiêu buông việc trong tay xuống, cùng anh đi vào phòng.

Lục Vân Dương đưa nước Chỉ Cốt trong tay qua: "Giúp anh đưa cho Tô Ngọc Đào."

"Anh nói cái gì?" Lục Vân Chiêu giống như xuất hiện ảo giác, không thể tin được những gì anh vừa nói: “Đưa cho ai?"

Lục Vân Dương giương mắt lên: "Tô Ngọc Đào."

Lục Vân Chiêu vừa nghe đến tên Tô Ngọc Đào, trong lòng lập tức mất hứng: "Anh đưa cho chị ấy làm gì, nếu chị ấy muốn vì sao không tự đến lấy?"

Vừa rồi lời Tống Mỹ Hoa nói Lục Vân Dương vẫn còn nhớ rõ bên tai, anh cũng không muốn xảy ra quá nhiều tranh chấp chọc cho tất cả mọi người đều không vui: "Lúc trước anh đã hứa cho cô ấy, nhưng luôn quên đưa"

Lục Vân Chiêu không thích gặp Tô Ngọc Đào: "Vậy chờ lần sau khi nào chị ấy tới thì anh lại đưal"

Nói xong, dư quang cô ấy liếc thấy bó hoa đặt trong giỏ bên cạnh, ánh mắt sáng lên, lập tức khom lưng xuống: "Muốn em giúp anh cũng được, bó hoa này cho em đi”

"Không được.

" Lục Vân Dương không chút suy nghĩ lập tức giật đóa hoa trong tay cô vê: "Phí chạy vặt một đồng, em có đi hay không?" Tự nhiên phát tài làm Lục Vân Chiêu giật cả mình, cô ấy nhìn thoáng qua đóa hoa bị cướp về, thật ra cô ấy chỉ cảm thấy bó rất đẹp, nhưng hoa dại thì ở trên núi chỗ nào mà không có, vốn không đáng giá một đồng.

Ánh mắt cô ấy hơi nghi ngờ, có vẻ còn muốn thăm dò thêm, Lục Vân Dương bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ nhiều, anh giữ mấy bông hoa này lại là để nghiên cứu nguyên liệu làm thuốc."

Lục Vân Chiêu sống ở thôn Hồng Hà gần mười bảy năm, loại hoa dại này thật sự dù cháy thành tro cô ấy cũng có thể ngửi ra, nhưng lại chưa từng nghe thấy có công dụng chữa bệnh nào.

Hơn nữa, anh trai cô ấy làm bác sĩ đã gần năm sáu năm, nếu loại hoa này có thể nghiên cứu ra thuốc thì sao đến tận bây giờ mới biết chứ, hơn nữa làm gì còn phải bó đóa hoa cho đẹp như thế.

Cô gái nhỏ đang ở độ tuổi bắt đầu yêu đương, gặp phải loại chuyện này dễ dàng suy nghĩ lung tung, nhưng vừa nghĩ liền dễ dàng nghĩ ra được vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play