"Không phải anh còn phải hái thảo dược sao?" Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông: "Giỏ của anh vẫn còn trống trơn."
"Hôm nay đi một ngày cũng không phát hiện thảo dược gì, có lẽ nơi này không có." Sắc mặt Lục Vân Dương lạnh nhạt, đối với việc không tìm được đồ mình cần cũng không để ý.
Ngọc Đào cười khẽ: "Vậy tôi tiếp tục tìm với anh, dù sao cũng còn sớm, chúng ta không nên bỏ cuộc nhanh như vậy, đúng không?"
"Cô còn muốn leo núi?" Người đàn ông liếc nhìn đôi chân bị thương của cô, nheo mắt hỏi: "Thật ra cô cũng không cần chân nữa phải không?"
Giọng điệu người đàn ông lạnh lùng cứng rắn nhưng lại nói ra lời quan tâm, Ngọc Đào ngạc nhiên một lúc, sau đó khóe môi gợi lên một nụ cười: "Vậy hôm nay anh sẽ không thu hoạch được gì đâu đấy."
Nói xong cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngay sau đó lập tức chột dạ sửa lời: "Không đúng, vừa rồi là anh chọc tổ ong, mật ong anh có thể lấy đi, nhưng tổ ong anh phải cho tôi."
"Cho cô hết." Hoa trong tay người đàn ông không có nơi nào để đặt: "Tôi đã nhận hoa của cô rồi."
Hai tay người đàn ông nắm chặt đóa hoa kia, sắc mặt cứng đờ, giống như bị đóa hoa kia dọa sợ, Ngọc Đào bật cười: "Bác sĩ Lục, dáng vẻ cầm hoa này của anh thật sự rất giống chú rể."
Cô dứt lời, Lục Vân Dương ngây người trong chốc lát, sau đó khuôn mặt đột nhiên nóng như bị lửa đốt.
Anh đã sống hơn hai mươi năm nhưng chưa bao giờ nghe cô gái nào nói với anh lộ liễu như vậy.
Loại cảm giác này, giống như bị đùa giỡn.
"Đi thôi." Cổ họng anh khô khốc, giọng điệu cứng đờ, Lục Vân Dương lập tức chuyển chủ đề: "Cô đi chậm quá, từ đây về đến nhà chắc trời cũng đã tối."
Nói xong anh xoay người đi nhanh về phía trước, bước chân hơi loạng choạng.
"Chờ tôi với." Ngọc Đào chỉ mới không nhìn một chút mà người đàn ông đã đi cách cô một đoạn đường, rốt cuộc nhà họ Lục bọn họ cho anh ăn cái gì mà cao vậy không biết.
Tốc độ người đàn ông chậm lại, Ngọc Đào chậm chạp đuổi theo anh, nhìn anh mông vểnh chân dài, eo hẹp vai rộng, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, thân thể này nếu đặt ở kiếp trước cũng không biết có bao nhiêu yêu tinh nhớ thương anh.
Lòng cô ý xuân nhộn nhạo, không nhịn được lại bắt đầu làm nũng——
"Bác sĩ Lục, bình thường anh thích ăn gì?”
"Sao chân anh lại dài thế?"
"Anh thích màu gì?”
“Anh thích loại cô gái nào?”
Vấn đề của cô nã pháo liên tiếp giống như súng máy, kết quả là người đàn ông chỉ trả lời đúng câu hỏi cuối cùng: "Tôi thích một cô gái yên lặng."
Ngọc Đào: "..."
Chắc chắn anh cố ý âm dương quái khí*I
*âm dương quái khí: nghĩa bóng chỉ những người nói năng, lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ.
Hai người một trước một sau đi xuống núi, vóc dáng cô gái nhỏ nhắn, đi theo phía sau người đàn ông như một cái đuôi.
Dọc theo đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tuy rằng đi hơi chậm, nhưng đường xuống núi cũng khá dễ đi, hai người đến chân núi lúc năm giờ.
Không ngờ, Ngọc Đào còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh thì đã gặp mẹ chồng tương lai của mình.
Mẹ Lục Tống Mỹ Hoa nhìn thấy hai người đi cùng nhau, trong lòng lập tức dâng lên một cơn tức giận.
Lục Vân Dương trả lại túi xách cho cô gái, dặn dò cô: "Vết thương ở chân cô tuy không nghiêm trọng, nhưng sau khi trở về nhớ đắp chút nước đá, cố gắng đừng nhảy nhót gì nữa, nghỉ ngơi tốt ở nhà."
Sắc mặt Tống Mỹ Hoa không tốt, bà ta có rất nhiều thành kiến đối với nguyên chủ, Ngọc Đào cảm thấy mình vẫn nên đi trước, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Sau khi Tô Ngọc Đào rời đi, Tống Mỹ Hoa mới phun ngụm tức giận trong lòng ra, bà ta nhìn Lục Vân Dương, nhíu mày nói: "Sao con lại xuống núi chung với nó?"
"Tình cờ gặp trên núi." Sắc mặt Lục Vân Dương bình tĩnh, không nhìn ra manh mối nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT