Nụ cười của cô gái điềm đạm, đôi mắt to sâu thắm đen nhánh, giống như chứa bí mật gì, lại giống như đang câu cá, chờ con cá mình mắc câu.
Không hổ là vai chính, lúc thăm dò người khác, biểu tình lại tự nhiên như thế, kỹ thuật diễn xuất đúng là tốt.
Nhưng Ngọc Đào không phải là người khác, cô đã sống hơn ngàn năm, gặp quá nhiều người ngụy trang, kỹ thuật diễn của đối phương tốt hơn nữa cũng cảm thấy vụng vê.
"Sách tôi cầm đi đốt rồi." Cô tươi như hoa lan, ánh mắt khinh thường: "Nếu như cô muốn cầm về, tự mình đi tìm trong lò bếp đi."
Nói xong, trực tiếp vòng qua cô ta rời đi.
Cô khịt mũi coi thường, ánh mắt khinh miệt, thần thái cao cao tại thượng giống như người thắng cuộc, Tạ Uyển Trinh cảm giác như bị lột quần áo ở trước mặt mọi người, xấu hổ vô cùng.
Một người trước kia đối với mình nói gì nghe nấy bây giờ loại thoát khỏi tâm kiểm soát của mình, thậm chí đã mất khống chế, loại cảm giác này khiến cô ta thấy vô cùng bất an.
Nghe tiếng bước chân ở sau lưng càng ngày càng xa, cô ta hít một hơi thật sâu, quay người hét lớn về phía bóng dáng kia: "Tô Ngọc Đào, cô đứng lại!"
Ngọc Đào nghe vậy thì cau mày, không quan tâm người nọ gào thét sau lưng, nhưng một giây sau, cổ tay cô bị người ta kéo lại từ phía sau.
Ngọc Đào quay đầu, mạnh mẽ hất cái tay đang cầm tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng: "Tạ Uyển Trinh, cô muốn thử thách độ nhân nại của tôi sao?"
Nghe thấy lời cô nói, Tạ Uyển Trinh cũng cười nhạt một tiếng: "Tô Ngọc Đào, đừng giả bộ nữa, cô căn bản không phải là Tô Ngọc Đào mà tôi biết!"
Cô ta vốn không muốn hỏi, như vậy dễ khiến đối phương cảnh giác, nhưng không biết tại sao, một phút vừa rồi cô ta căn bản không khống chế được mình.
Cô ta thẳng thừng nói ra như vậy, Ngọc Đào ngược lại có chút bất ngờ: "Sao?"
"Trước kia thủ đoạn cô cao minh khiến tôi sửng sốt, bây giờ tôi không nghe lời của cô nữa thì cô tỏ ra không quen tôi?"
Ý châm chọc trong lời nói tất nhiên là Tạ Uyển Trinh nghe được, cô ta chăm chú nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Tôi với cô cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tính cách cô thế nào tôi đều biết, mỗi nốt ruồi trên người cô tôi cũng biết nó ở đâu, chẳng lẽ bây giờ thân thể cô thay đổi còn phải để tôi đếm từng cái ra sao?"
Ngọc Đào cũng nhức đầu, gần đây thân thể cô ngày càng kỳ lạ, da càng ngày càng đẹp hình như ngực cũng lớn hơn một vòng, eo cũng từ từ nhỏ đi, khiến cho rất nhiều bộ quần áo đều không thể mặc, khi mặc sẽ có hơi chật, thường xuyên bị lộ ngực ra ngoài.
Cho nên cô sớm đã biết ai đó sẽ nghi ngờ, chẳng qua là không ngờ Tạ Uyển Trinh là người đầu tiên nói ra.
Cô tiến lên, nhìn người cách cô không quá năm ngón tay, cười hỏi: "Vậy, chuyện này liên quan cái rắm gì đến cô?"
Tạ Uyển Trinh nghĩ tới có thể Tô Ngọc Đào sẽ tìm rất nhiều cái cớ để đối đầu lại cô ta, thậm chí vừa rồi cô ta cũng đã nghĩ xong đối sách, nhưng điều duy nhất không ngờ tới là cô lại giải thích thô tục như vậy.
"Quả nhiên là như vậy." Cô ta cắn chặt răng: "Cô chột dạ, cô căn bản không phải là Tô Ngọc Đào!" Từ trước đến giờ Ngọc Đào không có tính nhẫn nại, đặc biệt là cái loại người tự cho mình là đúng còn khiến người ta chán ghét, đối mặt quá lâu cảm thấy muối ói.
Cô thu lại nụ cười, cau mày, đang muốn đáp lời, bên tai hình như nghe được có tiếng đối thoại quen thuộc của người đàn ông, dường như phương hướng âm thanh kia đang gần về phía bọn họ.
Cô sửng sốt chốc lát, lập tức thu lại sự lạnh lùng trong ánh mắt, cố ý vò tóc mấy cái, miệng "a" một tiếng, ngã xuống đất ngay trước mặt Tạ Uyển Trinh.
"Chị Uyển Trinh, tại sao chị lại đẩy tôi?"
Mắt cô đỏ lên nhìn chằm chằm Tạ Uyển Trinh, trên mặt cũng biến đổi thành vẻ yếu ớt vô tội sau khi bị khi dễ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT