"Trước kia cô ta tốt với chị như vậy, bây giờ lại xem chị như kẻ địch, hẳn là chị đã chú ý đến cô tai"
"Chị biết." Tạ Uyển Trinh nhìn theo hướng cô gái vừa rời đi, ánh mắt lạnh như băng.
Cùng lúc hai chị em kia thảo luận, Ngọc Đào cũng đến ngoài cửa nhà, nghĩ đến ban đầu Ngô Hiểu Phượng giữ thái độ phản đối việc mình làm phấn son, cô khẽ híp mắt quan sát một chút, thừa dịp trong sân không có người mới xách túi vào phòng.
Cô bày tất cả đồ hôm nay mua ra, theo như phương pháp phối chế tách nhỏ từng nguyên liệu.
Làm phấn son cần nhất là ngâm ra dâu màu nguyên chất, chất lượng của một hộp phấn son cơ bản quyết định bởi màu sắc và chất lượng của dầu màu nguyên chất, vậy tốt nhất là ngâm nó ở nơi thoáng mát trong khoảng nửa năm.
Nhưng lúc này thời gian nửa năm đối với cô mà nói quả thực là quá dài, cho nên sau khi ngâm các nguyên liệu trong lọ kín với dầu ô liu, cô đặt lọ kín đó ở bệ cửa sổ bên cạnh, mượn nhiệt từ ánh sáng, như vậy chỉ cần khoảng chừng mười ngày là được.
Dược liệu còn dư lại đều mài thành bột, chất bột càng mịn càng tốt, hoa khô dùng làm phấn son tùy tiện lấy tay nghiên nghiên một chút là rất nhanh có thể thành bột, nhưng thuốc bùn làm trắng cần gốc của dược liệu bạch phục linh và bạch truật(*) nên tương đối phiền toái.
Chú thích:
- Bạch phục linh [Poria cocos Wolf] còn có tên gọi khác là Bạch linh, là một loại nấm ký sinh hoặc hoại sinh trên rễ cây thông.
- Bạch truật là loài thực vật có hoa thuộc họ Asteraceae được Koidz.
mô tả khoa học lần đầu năm 1930.
Y học cổ truyền Trung Quốc sử dụng phần thân rễ của bạch truật làm một vị thuốc bổ khí kiện tỳ, trừ thấp hóa ứ, cầm mồ hôi và an thai.
Vị này có tính ôn, vị đắng và ngọt, có lợi cho tỳ và vị.
Cũng may trong sân nhà họ Tô còn có cối xay, vì tránh cho việc phải giải thích không cần thiết, Ngọc Đào thừa dịp những người khác trong nhà họ Tô không có ở đây mới mang dược liệu đi nghiền thành bột.
Liên tiếp mấy ngày sau, bột của hai công thức đã nghiền xong hết rồi, lần này mua dược liệu cũng đã cạn đáy, nghĩ đến mấy ngày trước mua đồ không có sáp ong, cô hỏi ý kiến Ngô Hiểu Phượng, nói là trong nhà họ Tần có thể sẽ có.
Lúc đó là tháng bảy, ánh mặt trời khiến mọi người choáng váng, Ngọc Đào đội một cái mũ lên đường đến nhà họ Tần, nhưng còn chưa đến đích, trên đường hẹp đụng phải Tạ Uyển Trinh.
Dường như đối phương có chuẩn bị mà đến, Ngọc Đào bị cô ta ngăn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Uyển Trinh nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng người uyển chuyển yểu điệu, da thịt nhẫn nhụi trắng nõn dưới ánh nắng mơ hồ phát sáng, bộ ngực của cô đúng như Uyển Yến nói, đã có thay đổi rõ ràng, cảm giác quân áo của cô có chút không vừa người.
Đôi mắt trong trẻo màu hổ phách kia lúc nhìn quanh mang một cỗ phong tình không nói rõ được từ khóe mắt tuôn ra, giống như dáng vẻ câu hồn trong sách có miêu tả, thật giống như một con hồ ly.
Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dường như Tạ Uyển Trinh biết tất cả về Tô Ngọc Đào.
Cô ta hẳn nhìn một cái là có thể cảm giác được cô thay đổi chỗ nào, nhưng khoảng thời gian này bị chuyện lúc trước làm cho sứt đầu mẻ trán, cho nên nhất thời khinh thường.
Bây giờ nhìn một cái, cảm giác người phụ nữ này cũng không phải là Tô Ngọc Đào!
Da Tô Ngọc Đào không đẹp như vậy, vóc người cũng không uyển chuyển như vậy, lại còn giở nhiều chiêu trò như vậy, càng không thể xích mích trở mặt thành thù với cô tal
"Tạ Uyển Trinh, cô tìm tôi có chuyện gì không?" Ngọc Đào nhìn ánh mắt lạnh lùng trần trụi của người phụ nữ, hỏi: "Nếu như không có thì để tôi đi, tôi rất bận."
Tạ Uyển Trinh bước tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không có gì, tôi nhớ trước kia mượn giúp cô mấy cuốn sách từ thanh niên tri thức Hứa, bây giờ muốn cầm về, không biết cô có tiện hay không?”
Ngọc Đào không nhớ nguyên chủ có thông qua Tạ Uyển Trinh để mượn sách hay không, nhưng nguyên chủ cũng không phải là người thích đi học, lúc trước dọn đẹp lại phòng, cô cũng không phát hiện có sách gì của Hứa Văn Thông.
Cho nên Tạ Uyển Trinh nói những lời này, rất có thể chỉ là một muốn thăm dò.