Thẩm Dao Chu sửng sốt, lúc này mới phát hiện Phó Sinh Hàn chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng.
Từ sau khi rời khỏi động phủ, bởi vì tình hình của Phó Sinh Hàn đã ổn định, Thẩm Dao Chu cũng không để hắn vào bí cảnh Hạnh Lâm nữa, không ngờ lại bị Thịnh Hoài Khanh thừa dịp lơ là.
Lúc này nàng mới hiểu ra, Thịnh Hoài Khanh lúc đầu căn bản không phải đến tạ tội vì chuyện thuộc hạ đồn thổi, mà là vì muốn tính kế nàng.
Nàng vừa tức vừa hận nhưng khóe môi Phó Sinh Hàn lại hơi nhếch lên, thế mà còn đưa tay xoa đầu nàng: "Đừng tức giận."
Thẩm Dao Chu trừng mắt nhìn hắn: "Không được đi! Ta sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho Tấn thúc, lấy được bản đồ bí cảnh và chú văn từ chỗ hắn!"
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, giờ phút này bên kia phòng ngự chặt chẽ, chắc chắn là Tàng Tượng Môn đã phát giác ra manh mối, nói không chừng đang chuyển di chứng cứ, nếu đi chậm một bước, e là chỉ còn lại hư không.
Phó Sinh Hàn lại ôn nhu xoa nhẹ đầu nàng, thấp giọng trấn an: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận."
Thẩm Dao Chu trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, nhưng căn bản không thể ngăn cản được hắn.
Nàng biết rõ Phó Sinh Hàn người này nhìn như lãnh tình, nhưng thực chất lại là người trọng tình trọng nghĩa, chính vì vậy, nàng mới cảm thấy bọn họ quá mức ức h.i.ế.p hắn.
Do đó mấy ngày liên tiếp, Thẩm Dao Chu đối với Thịnh Hoài Khanh và những người khác đều không có sắc mặt tốt.
Thịnh Hoài Khanh tự biết mình đuối lý, hơn nữa lúc đó hành động của hắn cũng không được quang minh lỗi lạc cho lắm, trong lòng áy náy không thôi, cho nên cũng không dám lại xuất hiện trước mặt Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu sắc mặt lạnh băng đi chữa thương cho Tấn Khải Việt, Tấn Khải Việt vốn muốn hỏi nàng chuyện sư tỷ, nhưng thấy sắc mặt nàng lạnh như hàn băng, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ là thái độ của Thẩm Dao Chu tuy không tốt, nhưng việc chữa trị lại vô cùng tận tâm, mấy ngày sau, Tấn Khải Việt quả nhiên khỏi hẳn.
Thực ra mấy ngày nay, Tấn Khải Việt càng ngày càng chắc chắn Thẩm Dao Chu chính là nữ nhi của Tô Thanh Uẩn, đến giờ càng không có một chút nghi ngờ nào nữa, sau đó hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Chiếc hộp gỗ này rất giống với chiếc hộp mà Thẩm gia chủ giao cho Thẩm Dao Chu lúc trước.
Nhưng Thẩm Dao Chu không suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng mở ra, bên trong quả nhiên là bản đồ bí cảnh và chú văn, thậm chí còn có không ít chứng cứ Thiên Vấn Các thay Tàng Tượng Môn làm việc xấu.
So với bức thư đầy tình cảm trong tay gia chủ Thẩm gia, bên trong chiếc hộp này toàn là chứng cứ lạnh lùng vô tình.
Tấn Khải Việt thở dài: "Lúc trước sư tỷ giao vật này cho ta, nói nếu có một ngày có người có thể chữa khỏi cho ta liền để ta giao chiếc hộp này cho người đó, nhưng nếu ta mãi không gặp được người như vậy, liền để ta đi tìm một người đáng tin cậy, nhờ người đó chuyển giao những thứ trong chiếc hộp này."
Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không rời khỏi Lăng Hàn Băng Nguyên, ngược lại lại tình cờ gặp được Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu vừa nghe vừa xem thư, xem đến tận dòng cuối cùng, ánh mắt hơi ngưng lại.
Lúc này nét chữ của Tô Thanh Uẩn không còn uyển chuyển như trước, mà là nét chữ mạnh mẽ, sắc bén.
Đặc biệt là câu cuối cùng, toát lên một luồng sát khí ngùn ngụt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT