Thịnh Hoài Khanh chắp tay hành lễ: "Thẩm y tu, tại hạ xin lỗi."

Thẩm Dao Chu buôn cười nói: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi, cần gì phải trịnh trọng như vậy?”

Thẩm Dao Chu đã từng thấy thần phủ của hắn, biết hắn có chấp niệm sâu sắc đối với việc tu luyện đến nhường nào, nhưng một người như vậy lại có thể nhịn được trước bảo vật có thể khiến hắn một bước lên trời, nhân phẩm đó còn có gì đáng nghi ngờ?

Thịnh Hoài Khanh lắc đầu: "Tất cả đều do ta quản giáo không nghiêm, về lý nên tạ tội với Thẩm y tu."

Hắn trịnh trọng hành lễ tạ tội, sau đó mới chậm rãi nói: "Mấy ngày trước, Vân sơn trưởng lão bọn họ phát hiện một nơi có thể là bí cảnh của Tàng Tượng Môn, nơi đó được canh phòng vô cùng cẩn mật, hơn nữa không ít người trên người đều có ấn ký của Thiên Vấn Các, cho dù không phải bí cảnh của Tàng Tượng Môn thì nơi này cũng có liên quan mật thiết đến Thiên Vấn Các..."

Thẩm Dao Chu sắc mặt lạnh lùng: "Mấy ngày trước đã phát hiện sao? Sao lại không có ai báo với ta?"

Thịnh Hoài Khanh thở dài: "Bọn họ canh phòng nghiêm ngặt dị thường, chúng ta sợ đánh rắn động cỏ không dám tới gần, cho nên không cách nào xác định rõ ràng."

Thẩm Dao Chu chau mày: "Vậy phải làm sao?"

Thịnh Hoài Khanh nói: "E là chỉ có thể tìm một vị tu sĩ tu vi không cao nhưng lại có năng lực hơn người, có thể lặng lẽ tiến vào mà không bị phát hiện...

Thẩm Dao Chu lặng yên lặp lại lời hắn, bỗng nhiên ý thức được điều gì, sắc mặt lạnh xuống: "Thịnh công tử nói vậy là có ý gì? Tu vi không cao nhưng năng lực hơn người, không bị người khác chú ý, sao ta nghe thế nào cũng thấy giống như đang nói đến một người nào đó?”

Thịnh Hoài Khanh biết không thể giấu giếm nàng, liền nói thẳng: "Trên đời này có thể làm được như vậy, e rằng chỉ có Phó chân nhân."

Thẩm Dao Chu trong lòng dâng lên cơn giận không tên: "Dựa vào cái gì?!"

Thịnh Hoài Khanh ánh mắt không gợn sóng: "Tại hạ biết đây là chuyện ép người quá đáng, nếu Thẩm y tu đồng ý, tại hạ nguyện tự mình đi tìm Phó chân nhân nói chuyện."

Thẩm Dao Chu lúc này lửa giận ngập trời, sớm đã quên mất trước đó mình từng khen hắn là quân tử, có phong thái của bậc ẩn sĩ, lúc này nhìn thấy khuôn mặt hắn chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng.

"Ta không đồng ý!"

Thịnh Hoài Khanh không lộ vẻ gì ngoài ý muốn, thế mà lại quỳ xuống: "Tại hạ tự biết mình hèn hạ nhưng việc này là vì toàn bộ tu tiên giới, mong Thẩm y tu hiểu cho."

Thẩm Dao Chu tức đến cả người run lên.

Đây rõ ràng là cưỡng ép!

Các ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với Phó Sinh Hàn như vậy, thế gian này không cho hắn ấm áp, vì sao lại bắt hắn hết lần này đến lần khác đi tìm cái chết!

Thịnh Hoài Khanh ánh mắt sáng quắc nhìn Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu cũng nguyện ý vì thiên hạ mà hy sinh, sao lại ngăn cản Phó chân nhân?”

Thẩm Dao Chu lạnh lùng nói: "Ta làm gì là lựa chọn của ta, ta tự mình gánh chịu, nhưng sinh mệnh của Sinh Hàn, không ai có thể thay hắn lựa chọn, ngay cả ta cũng không được!!"

Thịnh Hoài Khanh nhàn nhạt nói: "Nếu đã như vậy, tại hạ muốn tự mình nói chuyện với Phó chân nhân."

Thẩm Dao Chu nắm chặt tay: "Ngươi biết rõ hắn sẽ không từ chối!"

Thịnh Hoài Khanh nhìn về phía sau Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tiên bảo vệ Phó chân nhân, chẳng phải cũng giống như Phó chân nhân bảo vệ người sao, Phó chân nhân, có phải hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play