Thẩm Túy An và những người khác vẫn còn đắm chìm trong một kiếm của hắn.
Chỉ có Thẩm Dao Chu kịp phản ứng lại, vội vàng bay tới, miễn cưỡng kéo hắn lại, không để hắn rơi vào đống ma tu. Thậm chí nàng còn không quên lấy lại pháp khí điều khiển ma tu trong tay Hứa Tinh Dạ.
Cái c.h.ế.t của Hứa Tinh Dạ đã gây ra một loạt phản ứng dây chuyên, những ma tu đó mất đi chủ nhân khống chế, bắt đầu trở nên náo động.
Những con rối của Ngu Vấn Nguyệt như mất hồn, Ngu Vấn Nguyệt muốn niệm chú pháp khống chế ma tu nhưng pháp khí lại ở trong tay Thẩm Dao Chu, căn bản không có tác dụng qì.
Các kiếm tu hoàn hồn lại.
Yến Phi nói: "Phải giải quyết bọn chúng, nếu không để chúng xông vào thành trấn, nhất định sẽ m.á.u chảy thành sông!"
Thẩm Túy An đã phát ra hạc giấy, lại nói: "Dao Chu! Ngươi đưa Phó Sinh Hàn trốn sang một bên." Sau đó mới nói: "Mọi người, chúng ta kết kiếm trận trước, nhốt những ma tu này ở đây, người của chúng ta sẽ đến ngay..."
Những kiếm tu khác đều đồng ý, triệu hồi linh kiếm của mình, đứng ở các vị trí khác nhau kết thành kiếm trận.
Chuyện này quá quan trọng, đến nỗi bọn họ cũng không để ý đến việc Ngu Vãn Nguyệt và những người khác đã trốn đi từ lúc nào.
Kiếm tu không hoàn toàn lấy linh lực để định cao thấp, thế kiếm và kiếm ý mới là quan trọng nhất, năm người bọn họ vốn là những kiếm tu cực mạnh, vừa rồi lại xem qua một kiếm kinh thiên động địa của Phó Sinh Hàn, mỗi người đều có không ít cảm ngộ.
Còn ma tu vẫn bị pháp khí khống chế, mặc dù Hứa Tinh Dạ đã c.h.ế.t nhưng pháp khí vẫn còn, đến khi bọn chúng hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế, kiếm trận đã thành, bọn chúng lại không thể thoát ra được nữa.
Những tu sĩ khác vẫn luôn chờ tin tức của bọn họ, vừa nhận được hạc giấy liền không ngừng nghỉ chạy tới.
Lục Hoa Quân liên lạc với hai hộ vệ còn sống, từ miệng bọn họ biết được Ngu Vẫn Nguyệt rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào, nghe nói có người có thể dùng linh khí khống chế tu sĩ, mày hắn hơi động.
Thấy hai hộ vệ đó không hỏi ra được gì nữa, hắn trở về phòng, lấy ra ngọc bài, niệm chú pháp câu hồn.
Không lâu sau, một bóng mờ nhạt xuất hiện trước mặt hắn, chính là Mộ Thiên Hồ.
Mộ Thiên Hồ ngơ ngác nhìn xung quanh, lại nhìn đôi tay của mình, cuối cùng nhận ra thần hồn của mình đã bị kéo ra khỏi cơ thể, không lâu nữa sẽ tiêu tan trong thế gian, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
Mà người đứng trước mặt hắn, chính là đại đệ tử của Tàng Tượng Môn - Lục Hoa Quân.
Mộ Thiên Hồ đã hiểu ra mọi chuyện, mặc dù hắn đã sớm đoán được Tàng Tượng Môn sẽ không tha cho mình, nhưng hắn cho rằng nhiêu nhất cũng chỉ giống như năm đó bắt Tô Thanh Uẩn, phái hộ vệ trong môn tới bắt hắn, hắn có thể chạy thì chạy, có thể trốn thì trốn.
Hắn không ngờ rằng bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả một tia cơ hội sống cũng không cho hắn.
Nhưng Lục Hoa Quân lại không để ý đến sự tuyệt vọng của hắn, lạnh lùng hỏi: "Nói ra những gì ngươi biết, ta sẽ bảo đảm ngươi vẫn có thể nhập luân hồi."
Mộ Thiên Hồ che mặt cười lớn: "Lục tôn giả, ngươi cho rằng ta ngây thơ như vậy sao?”
Lục Hoa Quân nhàn nhạt nói: "Ngươi phản bội bản môn trước, ta nguyện ý cho ngươi cơ hội này đã là lòng từ bi của ta với tư cách là một y tu, nếu ngươi còn dây dưa nữa, đợi đến khi thần hồn tiêu tán, cho dù ta có lòng giúp ngươi cũng vô dụng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT