Sau này hắn ta từng hỏi Thẩm Túy An, lúc đó tại sao lại làm như vậy, tại sao lại không hỏi hắn ta điều gì.

Thẩm Túy An nói: "Ngươi nhìn có vẻ thanh đạm nhưng thực ra rất cố chấp, nếu hỏi ngươi, chỉ khiến ngươi thêm buồn bã, đã là bạn bè, điều ta có thể làm cũng chỉ là cùng ngươi say một trận."

Mặc dù Hứa Tinh Dạ không thừa nhận nhưng hắn ta thực sự bị cảm động.

Khi đó bắt Thẩm Dao Chu, hắn ta cũng do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nổi tham vọng của mình, lựa chọn phản bội Thẩm Túy An.

Bây giờ gặp lại Thẩm Túy An, tâm trạng của hắn ta cũng rất phức tạp.

Hứa Tinh Dạ ngẩng cằm lên: "Oan có đầu, nợ có chủ, ta có thể tha cho các ngươi, chỉ cần các ngươi giao Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn cho ta."

Thẩm Túy An: "Mơ tưởng!"

Hứa Tinh Dạ nhìn thấy sự ghê tởm không hề che giấu trên mặt hắn, cũng nổi giận: "Ta nể tình xưa nghĩa cũ mới cho ngươi một con đường sống, ngươi đừng không biết điều!"

"Ngươi còn dám nhắc đến tình nghĩa sao?!" Thẩm Túy An lấy ra một miếng ngọc quyết từ túi trữ vật.

Nhưng Hứa Tinh Dạ nhìn thấy miếng ngọc quyết này, sắc mặt lại hơi thay đổi.

Miếng ngọc quyết này là quà hắn ta tặng Thẩm Túy An, vì là sinh thân của Thẩm Túy An, hắn ta quên mất nên tiện tay mua ở trong tiệm, lúc đó Thẩm Túy An còn nói đùa: "Quyết thông tuyệt, ngươi muốn đoạn giao với ta sao?" Hứa Tinh Dạ không nhớ mình đã nói gì nhưng sau này không thấy Thẩm Túy An đeo, hắn ta cũng dân quên mất chuyện này.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Túy An lấy thứ này ra, hơn nữa miếng ngọc quyết này trong suốt, còn tỏa ra linh khí nhàn nhạt, hiển nhiên là đối phương ngày ngày dùng linh lực nuôi dưỡng, mới có thể nuôi dưỡng một miếng ngọc phàm thành bộ dạng như bây giờ.

Hứa Tinh Dạ biết tính cách của Thẩm Túy An, hắn kiêu ngạo và tự phụ, đối với người khác tràn đầy phòng bị, nếu không thực sự coi người ta là bạn, sẽ không làm như vậy.

Trái tim sắt đá của Hứa Tinh Dạ cũng không khỏi hơi d.a.o động.

Nhưng Thẩm Túy An đã không còn lưu luyến chút nào, hắn mặt không biểu cảm vung tay muốn bóp nát miếng ngọc quyết này.

"Chờ đãi"

Hứa Tinh Dạ theo bản năng bay về phía Thẩm Túy An.

Mặc dù hắn ta kịp phản ứng lại, dừng lại giữa không trung nhưng Phó Sinh Hàn vẫn luôn nằm trên vai Lạc Tiên đột nhiên đứng dậy, cầm kiếm đ.â.m về phía Hứa Tinh Dạ.

Một kiếm này mang theo uy thế vô song, dưới thế kiếm, tất cả mọi người đều như những con kiến nhỏ bé dưới trời cao, ngay cả động cũng không dám động.

Hứa Tinh Dạ tự biết nguy cơ đã đến, nhưng cơ thể lại không thể khống chế, bất kể hắn ta điều khiển linh lực như thế nào, cơ thể cũng như mọc rễ, không thể nhúc nhích, hắn ta điên cuồng gọi con rối của mình đến cứu mạng.

Nhưng con rối dưới thế kiếm cũng rơi vào cảnh ngộ tương tự. Hứa Tinh Dạ trơ mắt nhìn mũi kiếm ngày càng gần mình, mắt muốn nứt ra, gân xanh trên người đều nổi hết lên nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, tận mắt nhìn thấy thanh kiếm đó trực tiếp xuyên qua đầu hắn ta, trực tiếp khuấy nát thân phủ, ngay cả cơ hội đoạt xá cũng không cho hắn ta.

Hứa Tinh Dạ trợn tròn mắt, há miệng dường như còn muốn nói gì đó nhưng đã không còn cơ hội.

Còn Phó Sinh Hàn sau khi dùng ra một thế kiếm kinh thiên động địa này, không còn sức lực nữa, thẳng tắp rơi xuống phía dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play