Hứa Tinh Dạ nhàn nhạt nói: "Sao ngươi lại chắc chắn Phó Sinh Hàn và Thẩm Dao Chu ở Vân Trạch Châu? Ngươi đã gặp bọn họ rồi sao?"
Cận Ngạn kinh ngạc, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, chỉ có thể vội vàng chữa cháy: "Bọn họ không phải là người Vân Trạch Châu sao? Ta đương nhiên cho rằng bọn họ ở đó..."
Hứa Tinh Dạ: "Lời này chỉ có thể lừa trẻ con thôi, ta đoán ngươi muốn dùng Linh Xu khống chế hai người bọn chúng cho mình, có bọn chúng rồi, ta sẽ không còn tác dụng gì nữa, có thể bị g.i.ế.c bất cứ lúc nào, đúng không?"
Cận Ngạn bị hắn ta đoán trúng tâm tư, trong lòng thầm kinh hãi nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi: "Ngươi đang nói gì vậy, ta sao có thể làm chuyện như vậy...
Hứa Tinh Dạ không nói gì.
Cảm giác bực bội trong lòng Cận Ngạn không sao xua tan được, mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Hắn quyết định trước tiên sẽ cho đối phương một quả ngọt: "Được rồi, ta sẽ tìm cho ngươi một thể xác để đoạt xá, con trai của chưởng môn Bạch Hồng Phái, Tang Thế Minh là thiên linh căn hỏa, nhưng tên này ngoài mạnh trong yếu, muốn đoạt xá cũng không khó. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ dụ hắn đến đây, thế nào?"
Hứa Tinh Dạ quay đầu lại, trên mặt hắn toàn là vết bỏng, ánh sáng trong mật thất nửa sáng nửa tối, chiếu lên mặt hắn càng thêm quỷ dị đáng sợ.
"Tang Thế Minh..."
Hứa Tinh Dạ hơi trâm ngâm: "Đây có phải là người ngươi nói không?" Cận Ngạn sửng sốt, chỉ thấy cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người, tuy mặt không biểu cảm nhưng đúng là Tang Thế Minh.
Cận Ngạn kinh ngạc nhưng lại lập tức phản ứng, chạy về phía cửa.
Hắn đã sớm có giác ngộ, kết giao với rắn độc thì phải luôn đề phòng bị nó cắn trả. Vì vậy hắn đã khóa chặt mật thất, không cho bất kỳ tu sĩ nào đến gần, chính là vì sợ Hứa Tinh Dạ dùng Linh Xu khống chế bọn họ, quay lại đối phó với mình.
Nhưng hắn tính toán ngàn lần, không ngờ Tang Thế Minh lại xuất hiện ở đây.
Hứa Tinh Dạ đứng dậy khỏi ghế, nửa đi nửa bò tiến về phía hắn: "Loại hàng này chỉ xứng để chứa Linh Xu, ta không thèm đâu."
Cận Ngạn nghiến răng, căn bản không trả lời hắn ta, chỉ nghĩ cách tránh né.
Tang Thế Minh không có bản lĩnh gì, Cận Ngạn rất nhanh đã vượt qua hắn chạy ra khỏi mật thất, nhưng đầu óc hắn rất loạn, không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tại sao Tang Thế Minh lại xuất hiện trong mật thất?
Cấm chế của mật thất là do chính hắn hạ, không thể có người nào giải được, chẳng lẽ là Hứa Tinh Dạ...
Không đúng!
Hắn đột nhiên phản ứng lại, không ai có thể giải được mật thất của hắn, vậy nên Tang Thế Minh không thể xuất hiện trong mật thất.
Xong rồi, hắn trúng kế rồi!
Đây là ảo cảnh, hắn vẫn còn trong mật thất!
Mọi thứ trước mắt hắn dần dần phai nhạt, cuối cùng trở về nguyên trạng như trong mật thất.
Dưới chân hắn là trận pháp sáng lờ mờ, chiếc ghế mà Hứa Tinh Dạ ngồi chính là trận nhãn, sau khi hắn hoàn toàn rơi vào ảo cảnh, Hứa Tinh Dạ mới đứng dậy khỏi ghế.
Không còn trận nhãn, Cận Ngạn có thể dễ dàng thoát ra, nhưng hắn muốn chạy trốn đã không kịp nữa rồi.
Hứa Tinh Dạ như ma quỷ đã đến sau lưng hắn, ấn Linh Xu vào cổ hắn.
Cận Ngạn biết uy lực của Linh Xu, không muốn biến mình thành nô lệ của Hứa Tinh Dạ, vì vậy vừa cố gắng bình tĩnh lại, chống lại Linh Xu, vừa đưa tay muốn gỡ nó ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT