Các ngươi không quen thuộc Trường Yển Châu, e rằng rất khó tìm được, nếu đi dò hỏi lung tung sẽ khiến Cận Ngạn chú ý, đánh rắn động cỏ, không bằng hợp tác với ta, ngươi cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi."
Thẩm Dao Chu rất do dự.
Lời Mộ Thiên Hồ nói có chút đạo lý, nhưng nàng đã từng thấy sự xảo trá của hắn, không dám dễ dàng tin tưởng hắn.
Mộ Thiên Hồ liên nói: "Cận Ngạn phản bội chúng ta, hại c.h.ế.t đồng bọn của ta, lại hại ta thành ra thế này, ta hận hắn chỉ có thể sâu hơn các ngươi, ta không phủ nhận mình có tư tâm, nhưng ít nhất trước khi tìm được Cận Ngạn báo thù, ta sẽ không làm chuyện phản bội."
Lời này nghe có vẻ đáng tin hơn những lời hắn nói trước đó rất nhiều.
So với việc báo ân mơ hồ thì có lợi ích chung vẫn đáng tin cậy hơn.
Thẩm Dao Chu cũng thật sự cần sự giúp đỡ của hắn, vì vậy sau một hồi cân nhắc, nàng đồng ý hợp tác với hắn.
Thẩm Dao Chu: "Chúng ta có thể hợp tác nhưng ngươi không được nói ra thân phận thật sự của Phó Sinh Hàn."
Mộ Thiên Hồ: "Cho dù ta không nói, chính hắn cũng biết, nếu hắn muốn g.i.ế.c ta để che giấu thân phận thì sao?"
Thẩm Dao Chu lập tức nói: "Hắn sẽ không, hắn đã mất trí nhớ rồi, chỉ cần ngươi không nói sẽ không ai biết."
Mộ Thiên Hồ nhướng mày: "Thẩm y tu đã nói thế, vậy thì ta đồng ý."
Lại bổ sung một câu mơ hồ: "Chỉ là không ngờ Thẩm y tu lại để tâm đến Phó Sinh Hàn như vậy, hắn thật có phúc."
Thẩm Dao Chu: "?2?"
Ngươi đang nghĩ gì vậy? Đầu óc chỉ toàn những chuyện yêu đương sao?
Tu tiên giới thời này xong rồi.
Cận Ngạn chật vật chạy trốn về Trường Yển Châu.
Hắn rất bực bội, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, vậy mà lại xảy ra biến cố còn khiến mình bị thương.
Nhưng nghĩ đến thực lực mà Phó Sinh Hàn thể hiện lúc đó, hắn càng muốn thu phục người này về dưới trướng của mình.
Nghĩ vậy, hắn ăn một ít đan dược, điều tức một lúc, đợi thương thế khá hơn liền đến hậu viện.
Mọi thứ ở đây không có gì khác biệt so với lúc hắn rời đi, nhưng lại có một mùi khó ngửi không nói nên lời.
Hứa Tinh Dạ ngồi trên ghế, giọng khàn khàn nói: "Ngươi không phải nói là sẽ đi xa sao? Sao lại quay về rồi?"
Lời này của hắn ta không mấy khách sáo khiến Cận Ngạn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn phải nể mặt Hứa Tinh Dạ vì Linh Xu, cho nên miễn cưỡng nói: "Chuyện đã xong, đương nhiên phải quay về."
Trong giọng nói của Hứa Tinh Dạ mang theo một chút chế giêu: "Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cảm giác khó chịu trong lòng Cận Ngạn càng lúc càng tăng, mất kiên nhẫn nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ."
Nhận ra giọng điệu của mình quá lạnh lùng, hắn lại hơi dịu giọng: "Linh Xu đã dùng hết rồi, ngươi đưa cho ta thêm vài cái nữa." Hứa Tinh Dạ thong thả nói: "Ta không phải mới đưa cho ngươi ba cái sao? Cộng thêm những cái đã đưa trước đó cũng đủ rồi chứ, còn ngươi, đã hứa sẽ báo thù cho ta, định khi nào bắt đầu làm?”
Bị hắn ta chất vấn, trong lòng Cận Ngạn bùng lên ngọn lửa, khó khăn lắm mới đè nén được, hắn ôn tồn an ủi: "Bây giờ Thiên Vấn Các không phải do một mình ta quyết định, muốn làm gì cũng bị trói tay trói chân, đợi ta nắm được Thiên Vấn Các trong tay sẽ lập tức đến Vân Trạch Châu bắt Phó Sinh Hàn và Thẩm Dao Chu về trước mặt ngươi tạ tội."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT