Trân Lượng theo lời tu sĩ kia đi một đoạn về bên phải, như kẻ trộm nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy không có ai, vội vàng gọi Thẩm Dao Chu và Yến Phi: "Hai vị tiên tử, đã vào rồi."

Thẩm Dao Chu và Yến Phi đã sớm mở mắt, đang kéo Khốn Tiên Tác trên người ra.

Trân Lượng vội vàng nói: "Ta đã đưa các ngươi vào rồi, có thể giải cổ trùng cho ta trước không?”

"Gấp cái gì?" Thẩm Dao Chu vừa cười vừa không cười: "Đợi chúng ta làm xong việc, tự nhiên sẽ giúp ngươi giải."

Hai người cởi pháp y mặc bên ngoài ra, bên trong mặc trang phục nam giới giống hệt đám Trân Lượng, lại đeo mặt nạ, sau đó lại thúc giục Trần Lượng và Tiền Hổ đổi sang pháp y của mình.

Trân Lượng còn đang chần chừ, Tiền Hổ đã nhanh nhẹn thay xong, còn rất tự giác xõa tóc ra che kín mặt, sau đó nịnh nọt nhìn Thẩm Dao Chu và Yến Phi: "Hai vị tiên tử, như vậy được không?”

Trần Lượng: "..." Mẹ kiếp.

Nhưng Tiền Hổ đã thay rồi, hắn cũng chỉ có thể thay quần áo, xõa tóc, sau đó giả vờ bị Khốn Tiên Tác trói, nằm trên linh khí phi hành.

Yến Phi và Thẩm Dao Chu lúc này mới cúi đầu đi về phía ngục giam.

Cửa ngục giam cũng có hai tên lính canh nhưng đều là tu vi Trúc Cơ kỳ, nếu Yến Phi ra tay, thậm chí không cần rút kiếm ra khỏi vỏ cũng có thể chế phục bọn họ trong nháy mắt. Hai kẻ kia còn không biết mạng nhỏ của mình không giữ được, ra oai nói: "Có chuyện gì?"

Yến Phi giọng thô lỗ: "Đưa người."

Một người nghiêng đầu nhìn lên linh khí: "Ồ, hai người, các ngươi may mắn thật! Lần trước người kia làm ầm ï cả nửa ngày, chỉ đưa một tên Kim Đan kỳ tới..."

Yến Phi và Thẩm Dao Chu đều mừng thầm trong lòng, tám phần là Thẩm Túy An rồi.

Tên tu sĩ kia hoàn toàn không biết gì: "Ta kiểm tra trước, nếu không có vấn đề thì các ngươi có thể đi lĩnh thưởng..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị Yến Phi trực tiếp bẻ gãy cổ, tên tu sĩ còn lại trợn tròn mắt, đang định cầu cứu, một luồng linh lực trực tiếp xuyên qua cổ họng hắn, cơ thể mềm nhữn ngã xuống đất.

Sau đó Yến Phi lại khóa cổ bốn tên tu sĩ khác chạy ra vì nghe thấy tiếng động.

Cuối cùng chỉ còn một tên lính canh bị Yến Phi khống chế, nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Tu sĩ đưa đến mười ngày trước ở đâu?"

Đối phương run giọng nói: "Ở... ở trong cùng."

"Dẫn ta đi."

Đối phương mạng nhỏ đều nằm trong tay Yến Phi, chỉ có thể đi trước dẫn đường.

Ngục giam này rất âm u, các phòng giam bên trong đều làm bằng đá ức linh, mặt đất còn là một mảnh Huyền Thanh Nham, hoàn toàn ngăn chặn khả năng tu sĩ muốn trốn thoát. Hơn nữa các phòng giam hầu hết đều trống, chỉ có phòng trong cùng có một phòng, một nam tu sĩ ngồi quay lưng về phía bọn họ.

Yến Phi: "Mở cửa!"

Tên lính canh run rẩy mở cửa ngục.

Thẩm Dao Chu vội vàng chạy tới: "Lục thúc!"

Nhưng đối phương quay mặt lại, nàng lập tức ngây người.

Đây là ai?!

Tên tu sĩ này dáng người rất giống Thẩm Túy An, chỉ là trẻ hơn rất nhiều, mắt tròn, khóe mắt hơi cụp xuống, giống như một chú nai vô tội ngây thơ.

Tay và chân hắn đều bị xiêng xích, vòng trong của cùm khóa đã mài cổ tay hắn chảy máu.

Thẩm Dao Chu hỏi: "Ngươi là ai?"

Hắn vội vàng đứng dậy, dùng một thuật thanh tẩy phủi sạch bụi trên người, sau đó nghiêm trang vung tay hành lễ: "Tại hạ Văn Nhân Nghiên, là đệ tử của Bạch Lộc thư viện ở Sùng Văn Châu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play