Theo tình hình hiện tại, Thẩm Túy An tám phần là đã bị bắt vào Thiên Hải Phái, tuy không biết Thiên Hải Phái bắt hắn để làm gì, nhưng kéo dài càng lâu, hắn càng nguy hiểm.

Bây giờ cách duy nhất là trà trộn vào Thiên Hải Phái, trước tiên cứu hắn ra.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi trao đổi ánh mắt, sau đó Yến Phi mở miệng nói: "Một lát nữa các ngươi nghĩ cách đưa chúng ta vào Thiên Hải Phái, tìm được người chúng ta muốn tìm, cứu hắn ra."

Trân Lượng ngây ngốc: "Không được đâu, lỡ như bị phát hiện, chúng ta sẽ mất mạng!"

"Ngươi không đồng ý, bây giờ ngươi sẽ mất mạng!”

Kiếm của Yến Phi lại đặt lên cổ hắn.

Trần Lượng: "..."

Hắn chỉ có thể khổ sở đồng ý, trong lòng lại nghĩ đợi bọn họ vào Thiên Hải Phái sẽ tìm cơ hội đi tố cáo.

Sau đó Thẩm Dao Chu cười tủm tỉm lấy ra mấy viên đan dược, mấy kiếm tu lập tức xông tới, bẻ miệng ra nhét vào cho bọn họ.

Tiền Hổ bị sặc đến nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, run rẩy hỏi: "Đây... đây là cái gì?"

Thẩm Dao Chu cười nói: "Đây là Chiếu Tâm Cổ, vừa rồi ta cho các ngươi ăn là tử cổ, nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đợi chúng ta rời khỏi Thiên Hải Phái sẽ giải cổ, lỡ như các ngươi bán đứng chúng ta, vậy thì ta chỉ có thể để các ngươi sớm một bước đi đầu thai thôi!" Sắc mặt Trân Lượng thay đổi, nơi này của bọn hắn hỗn tạp, hắn đương nhiên biết sự lợi hại của cổ tu, cũng biết uy lực của Chiếu Tâm Cổ, cố chống đỡ nói: "Không thể nào!"

Hắn vừa dứt lời liền cảm thấy toàn thân linh lực không ngừng mất đi, thậm chí một linh mạch nào đó bắt đầu ẩn ẩn đau nhói.

Đây chính là triệu chứng phát tác của Chiếu Tâm Cổ.

Trân Lượng hoảng sợ: "Ta biết rồi, ta làm theo là được."

Thẩm Dao Chu cao thâm khó lường gật đầu.

Đan dược do y tu Tiên Vân Môn luyện chế quả nhiên tốt, nàng chuẩn bị sau khi trở về sẽ tìm đám Đường Viễn Du tống tiền thêm một mẻ.

Cuối cùng, bọn họ quyết định để Thẩm Dao Chu và Yến Phi vào Thiên Hải Phái, những tu sĩ khác ở bên ngoài ứng phó.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi cất hết túi trữ vật trên người vào bí cảnh, trói Khốn Tiên Tá lỏng lẻo, sau đó giả vờ ngất xỉu bị đưa vào Thiên Hải Phái.

Thiên Hải Phái vừa vặn nằm ở nơi giao nhau của Trường Yển Châu, Sùng Văn Châu và Vân Trạch Châu.

Thẩm Dao Chu vốn tưởng rằng môn phái ở loại địa phương này sẽ rất thô sơ, ai ngờ Thiên Hải Phái lại rất cao cấp, từ trong ra ngoài đều toát lên một khí chất không thiếu linh thạch.

Trân Lượng và những người khác dẫn đám người Thẩm Dao Chu đi tới cửa hông.

Tu sĩ canh giữ cửa lười biếng hỏi: "Có chuyện gì?"

Trần Lượng cúi đầu khom lưng lấy ra một khối ngọc giản: "Nhận nhiệm vụ, đến đưa người." Tu sĩ kia nhận lấy ngọc giản, lại nhìn Thẩm Dao Chu và Yến Phi nằm trên linh khí phi hành: "Ngươi may mắn đó, vừa mới nhận nhiệm vụ đã có thu hoạch rồi, ồ, hai người này trông cũng khá xinh đẹp đấy!"

Trân Lượng cười nịnh: "Nhờ phúc quý phái."

Tu sĩ chỉ một hướng: "Vào rồi thì đi vê bên phải, đưa người đến ngục giam là được, đợi xác nhận không có vấn đề gì, các ngươi có thể đi lĩnh thưởng."

"Ta nhắc nhở các ngươi, chớ đi lung tung, lỡ như đụng phải ai đó, mất mạng thì đừng trách ta không nhắc trước."

"Vâng vâng vâng, tiên trưởng yên tâm, chúng ta nhất định không đi lung tung."

Tu sĩ lúc này mới để bọn họ vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play