Thẩm Túy An lải nhải nửa canh giờ, hận không thể chuẩn bị cho Thẩm Dao Chu tất cả những thứ bảo vệ tính mạng.

Thẩm Dao Chu từ cảm động ban đầu dần trở thành cạn lời: "Lục thúc, đủ rồi đủ rồi, rõ ràng là các người đi bí cảnh mới nguy hiểm hơn, sao ta chỉ ở lại trông nhà mà lại được trang bị đầy đủ như thể sắp đi đánh b.o.m vậy??"

Thẩm Túy An nghe nàng lại nói mấy lời mơ hồ, giơ tay tặng nàng một cái búng tay: "Bây giờ tu vi cao rồi, chê lục thúc phiên phức phải không?”

"Không có không có, ta nào dám chứ!" Thẩm Dao Chu chỉ đành khổ sở, mặc cho Thẩm Túy An nhét đầy túi trữ vật của nàng, trên người còn đeo một đống đồ.

Rõ ràng lục thúc của nàng còn trẻ tuổi, lại đẹp trai phong độ, nhưng Thẩm Dao Chu nhìn hắn lại như nhìn thấy bà mẹ sắp đi công tác của mình, sợ con ở nhà đói lạnh, hận không thể chuẩn bị đây đủ mọi thứ.

Thẩm Túy An thấy biểu cảm kỳ lạ của nàng, nghi ngờ hỏi: "Ngươi lại nghĩ lung tung gì trong đầu vậy?"

"Không có không có." Thẩm Dao Chu nhìn chằm chằm vào đốt ngón tay hơi cong của hắn, biểu cảm vô cùng chân thành: "Ta chỉ nhớ đến một bài hát, trên đời chỉ có lục thúc là tốt."

Thẩm Túy An: "..."

Đợi đến khi Thẩm Dao Chu khó khăn trở về viện, Từ Chỉ Âm bọn họ đều ngây người: "Lão đại, chúng ta đây là chuẩn bị phản công Tiên Vân Môn sao?"

Thẩm Dao Chu: "... Cất hết những suy nghĩ nguy hiểm đó đi."

"Vậy ngươi ở nhà đeo nhiều pháp khí như vậy làm gì?" Từ Chỉ Âm liếc nhìn: "Còn toàn là pháp khí phòng ngự, ngươi tạo bao nhiêu nghiệp chướng mới đến nỗi phải bọc mình như một con rùa đen thế này?"

"Nói bậy!" Thẩm Dao Chu ngẩng cằm: "Đây đều là tình yêu của mẹ ta... lục thúc ta dành cho tal"

Biểu cảm hóng hớt trên mặt mọi người lập tức biến mất: "Ồ."

Thẩm lục công tử à, vậy thì không sao, đã quen với việc hắn chiêu chuộng đứa trẻ như thế nào rồi, làm gì cũng không thấy lạ.

Thẩm Dao Chu tháo mấy pháp khí phòng ngự trên tay, vừa vung cánh tay đang đau nhức vừa hỏi: "Đúng rồi, các ngươi biết bí cảnh Lan Nhân không?”

"Bí cảnh Lan Nhân?" Từ Chỉ Âm nhíu mày: "Hình như là bí cảnh do một kiếm tu đại năng nào đó để lại? Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Thẩm Dao Chu: "Lục thúc của ta sắp đến bí cảnh Lan Nhân rồi, ta định chuẩn bị một số thứ như túi y tế mang theo cho bọn họ. Muốn hỏi xem bí cảnh đó đại khái như thế nào, để có sự chuẩn bị cụ thể hơn."

Thực ra Thẩm Dao Chu vốn định hỏi thẳng lục thúc, nhưng lục thúc quá bận, nhét đồ xong là đi luôn, nàng chỉ đành hỏi Từ Chỉ Âm bọn họ trước, đến lúc đó sẽ tìm lục thúc để bổ sung thêm.

Sở Cửu Ý vội vàng nói: "Vậy thì lão đại hỏi đúng người rồi, bí cảnh Lan Nhân này là do một kiếm tu đại năng cách đây ngàn năm, Kiếm Thánh Vân Chiếu Ly để lại, nghe nói năm đó vì thiên hạ chúng sinh mà phụ thê tử của mình, sau khi thê tử qua đời, hắn sinh ra tâm ma, cuối cùng không thể phi thăng, mà ngồi hóa tại bên mộ thê tử, để lại toàn bộ tuyệt học của mình trong bí cảnh Lan Nhân, cứ mười lăm năm mở ra một lần, chỉ cho phép tu sĩ từ Kim Đan kỳ đến Hóa Thần kỳ vào, ai có thể vượt qua được khảo nghiệm của hắn sẽ có thể nhận được truyền thừa."

"Bí cảnh này là do kiếm ý của hắn hóa thành, là một không gian giới tử chân chính, hoàn chỉnh, không giống như thứ mà Chử Sơn Kiếm Tông lấy ra trong lúc tông môn đại tỷ, bên trong tự thành một thế giới nhỏ, linh quáng, thiên tài địa bảo gì cũng có, nhưng cũng phải có mạng mới lấy được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play