Lúc này Thẩm Dao Chu vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, không ngờ mình từ một phế vật ngũ linh căn lại có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan chân nhân.
Mọi người lần lượt tiến lên chúc mừng nàng.
Thẩm Dao Chu lại tìm kiếm Phó Sinh Hàn trong đám người, trước khi Phó Sinh Hàn rời đi, nàng nghe hắn nhỏ giọng nói một câu: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Sau đó hắn cũng thực sự giữ lời, một mình gánh chịu hơn nửa lôi kiếp.
Thẩm Dao Chu rất muốn nói lời cảm ơn với hắn nhưng lại không tìm thấy hắn ở đâu.
Phó Sinh Hàn đứng ngoài đám người, nhìn Thẩm Dao Chu được mọi người vây quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó xoay người rời đi.
Hắn trở vê phòng của mình, quả nhiên thấy sư phụ Trình Tịch Bạch đang ở đó.
Trình Tịch Bạch nhìn thấy hắn đầy thương tích, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."
Phó Sinh Hàn nắm chặt nắm đ.ấ.m nhưng không phản kháng, lặng lẽ quỳ xuống trước mặt ông ta.
Trình Tịch Bạch nhìn hắn từ trên cao xuống: "Ngươi có biết thân phận của mình không! Đại tỉ võ của tông môn là chuyện quan trọng, ngươi lại không màng đến, đi thay một nha đầu nhỏ bé chặn lôi kiếp?!"
Phó Sinh Hàn không giải thích, hắn biết Trình Tịch Bạch sẽ không bao giờ nghe lời giải thích của hắn.
Trình Tịch Bạch thấy hắn không nói gì, lại càng tức giận hơn, đạp một cước vào sống lưng hắn: "Thiên sinh Kiếm Cốt! Ngươi có biết bốn chữ này có ý nghĩa gì không?”
Phó Sinh Hàn nghiến răng, không để mình bị đạp ngã, đây là tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Thấy hắn cứng đầu như vậy, Trình Tịch Bạch càng không vui, trực tiếp thả ra uy áp của cảnh giới Hóa Thần, muốn đè hắn xuống.
Cách nhau hai cảnh giới, Phó Sinh Hàn căn bản không thể chống cự, nhưng hắn vẫn nắm chặt mặt đất, cho dù sống lưng đã phát ra tiếng kêu không chịu nổi, hắn vẫn không để nó cúi xuống.
Vết thương vốn đã lành lại cũng dần dần nứt ra, m.á.u tươi theo khóe miệng chảy xuống.
Trình Tịch Bạch đã sớm biết tính tình của hắn, trong mắt càng thêm tức giận, cuối cùng đá hắn một cước ra ngoài.
"Ngươi là thanh kiếm mạnh nhất của Thái Sơ Kiếm Tông ta! Không được quên bổn phận của mình!"
Thẩm Dao Chu không dễ dàng mới thoát ra khỏi sự nhiệt tình của mọi người, trở về chỗ ở.
Nàng tìm Từ Chỉ Âm, hỏi trước đó nàng ta có thấy Phó Sinh Hàn không, Từ Chỉ Âm sửng sốt trả lời: "Hình như không, có thể đã về trước rồi chăng?"
Thẩm Dao Chu vội hỏi: "Vậy ngươi có thấy hắn bị thương nặng không?”
Từ Chỉ Âm lắc đầu: "Không biết, nhưng môn phái của hắn chắc sẽ không bỏ mặc hắn đâu, hơn nữa hắn là người sinh ra đã có Kiếm Cốt, cho dù bị thương cũng có thể tự chữa lành, ngươi đừng lo lắng nữa."
Thẩm Dao Chu: "Nhưng mà..." "Đừng nhưng mà nữa." Từ Chỉ Âm nói: "Ngươi nghĩ xem, dù sao hắn cũng là người của Thái Sơ Kiếm Tông, quan hệ của chúng ta không tốt lắm, có lẽ hắn cũng ngại ngùng."
Lời này có vài phần đạo lý nhưng Thẩm Dao Chu vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Đợi Từ Chỉ Âm rời đi, nàng liền lén lút lẻn ra ngoài.
Phải nói rằng, Kim Đan kỳ quả thực khác biệt, Thẩm Dao Chu chỉ cảm thấy mình nhẹ như chim yến, toàn thân dường như có vô số linh lực không dùng hết.
Vì vậy, Thẩm Dao Chu vừa chạy vừa bay đến trước cửa viện của Thái Sơ Kiếm Tông.
Sau đó bị đệ tử Thái Sơ Kiếm Tông canh giữ chặn lại.
"Thẩm y tu, chưởng môn của chúng ta có lệnh, đại sư huynh đang nghỉ ngơi, không cho phép người khác quấy rầy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT