7.
Ruth là một ả mèo rất mưu mô, ỷ vào chủ nhân mình có điều kiện tốt nên thường bố thí chút ít lòng tốt cho hàng xóm xung quanh nên đã lấy được không ít lòng mèo.
Ả dựa vào nhan sắc của mình mà chỉ trong một thời gian ngắn, rất nhiều mèo đã chết mê chết mệt ả, thậm chí còn tôn sùng ả làm nữ thần.
Nữ thần cái đệch cụ nó!
Chỉ là một con rùa đen rút đầu hèn nhát mà thôi!
Tôi gặp lại Ruth vào một buổi xế chiều.
Tôi vừa bắt được một con chuột, cả người đầy bụi bặm, còn ả thì đang dẫm lên ánh chiều tà, thong dong bước đi.
Bên cạnh ả còn có một con mèo Pháp.
Con mèo đó thực sự rất đẹp trai, chính là kiểu đẹp mà khi nó vừa xuất hiện, trong không khí sữ lập tức tràn ngập hơi thở mùa xuân.
Tôi ngây người ra trong giây lát.
Ruth uốn éo cả người thành hình chữ S trước mặt anh mèo đẹp trai, ngọt ngào nói: "Anh Lam Bạo, anh nhìn kìa, chính là cô ta!"
"Trời ạ, cô ta thật sự ăn chuột, thật là tởm quá!"
Ghê tởm cái cmm.
Mèo không ăn chuột chẳng lẽ để cho chó ăn sao?
Một đám rác rưởi vô dụng chỉ biết tỏ ra đang yêu. Con người xem bọn chúng như món đồ chơi, bọn chúng lại thật sự quên mình là mèo.
Ngay cả khả năng bắt chuột trời sinh cũng đã biến mất hoàn toàn.
Anh mèo đẹp trai nhìn tôi từ xa, tôi cất mùa xuân vừa chớm nở vào lại trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn.
Có thể ở chung với một con mèo đê tiện thì cũng chỉ là một con mèo đê tiện.
Cho dù con mèo đó có đẹp trai đến mấy thì tôi cũng không quan tâm.
Vừa rồi tôi có chút lơ đãng, suýt nữa khiến con chuột dưới chân chạy mất. Tôi cắn một cái vào cổ nó, định mang về chia sẻ với mọi người.
Tôi xoay người lại, giơ cao đuôi, nhún người một cái rồi chạy mất.
Hình như có người ớ phía sau gọi tôi: “Ngân Bình!”
8.
Ngân Bình là ai chứ?
Rõ ràng tôi tên là Bá Vương.
Mấy tên đàn em của tôi gặm chuột vô cùng vui sướng, nhưng vẫn không quên chia miếng thịt mềm nhất cho tôi.
"Chị, chị đang nghĩ cái gì vậy? Nếm thử một miếng đi, thật sự rất ngon đó!"
"Bọn mày ăn đi, chị không đói."
Tôi trốn lên nóc xe ngồi ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp phía chân trời.
Tôi thật sự từng có một cái tên khác, là Ngân Bình.
Nhưng kể từ khi rời khỏi ngôi nhà đó, tôi đã quyết định từ giờ trở đi tôi sẽ chỉ là Bá Vương mà thôi.
Tên đó là ai?
Làm sao hắn biết cái tên Ngân Bình chứ?
Tôi vòng cái đuôi của mình ra trước mặt rồi bắt đầu liếm.
Toàn thân tôi trắng như tuyết, ngoại trừ cái đuôi là có màu đen bóng loáng. Giống loài tôi có một cái tên rất hay là "Khao Manee.”
Tất cả những chuyện này đã xảy rất lâu về trước rồi, tôi đã sớm quên rồi. Tôi ngáp một cái rồi cuộn tròn người đi ngủ.
Kỷ niệm là thứ vô dụng nhất. Tôi có rất nhiều đàn em phải chăm sóc, rất bận rộn. Bây giờ tôi chỉ muốn sống cho hiện tại mà thôi.