3.
Nửa đêm, tôi trèo lên ban công nhà Ruth.
Trong phòng khách không có ai, ánh đèn vàng ấm áp vẫn còn sáng, chắc chủ nhân của ả đã ngủ rồi.
Ả đang vùi mình trong chiếc giỏ lông mịn mà nghịch quả bóng cao su.
Tôi hét vào mặt ả qua cánh cửa trượt: "Ruth, cút ra đây cho bà!"
Ả nghe thấy nhưng lại không thèm nhúc nhích, còn ngáp dài một cái, trông cực kỳ lười biếng.
“Đồ thú cưng rác rưởi, mày còn có gan thì đi ra solo một trận với bà, nấp ở đó giở trò xấu làm gì!” Tôi tức giận cào mạnh vào cửa kính.
Ả khoan thai bước tới, giơ chân lên, “bụp” một tiếng, đèn tắt.
Căn phòng chìm vào bóng tối, tôi nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục của ả sáng rực lên trong bóng tối.
Ả không chịu khuất phục.
Tôi cũng không khuất phục.
Sớm hay muộn, giữa hai mèo chúng tôi sẽ có một trận chiến.
4.
Tôi lại bắt đầu cuộc sống lục thùng rác cùng với các đàn em của mình.
Tôi đã sống ở đây được ba năm, đây cũng là địa bàn mà tôi tự mình đánh chiếm được, cho dù không có con người cho ăn, tôi cũng sẽ không để đàn em của mình chết đói.
Có rất nhiều mèo nhà thấy chúng tôi khó khăn nên thường xuyên lén mang thức ăn cho chúng tôi.
Chủ của chúng coi thường mèo hoang và không cho chúng chơi cùng với chúng tôi.
Nhưng tôi đã dùng thực lực của mình để chinh phục tất cả lũ mèo ở khu vực này. Bất kể những con mèo nhà đó là thật lòng hay giả ý, khi nhìn thấy tôi, chúng đều cúi chào một cách kính trọng.
Bọn nó tự chủ động mang đồ ăn đến cho tôi để lấy lòng tôi, muốn kết giao với tôi.
Nhưng gần đây, tôi phát hiện ra một số con mèo có quan hệ khá tốt lại cố tình tránh mặt tôi.
Lúc đầu tôi còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó tôi nghe nói rằng chính là do Ruth, ả mèo khốn nạn đó đã nói xấu tôi khắp nơi.
"Ả, ả nói là chị ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp đồng hương."
Tôi chặn đường Đại Quất nhà Vương tiểu ca. Nó run rẩy hồi lâu mới dám nói ra sự thật.
“Đừng đánh tôi, đây điều là do Ruth nói!”
Tôi còn chưa kịp ra tay thì Đại Quất đã nép sát vào tường, che mặt lại.
"Cho dù có đánh thì cũng đừng đánh vào mặt tôi." Nó sắp khóc tới nơi.
Tôi nhìn Đại Quất mập mạp, cái thây to gấp hai lần tôi mà khinh thường nói: “Hôm nay chị đây không có tâm trạng đánh mèo, cút đi!”
Đại Quất kéo thân hình mập mạp của mình, phắn nhanh còn hơn chuột.
Bọn thú cưng đều dựa vào mặt để kiếm ăn nên bọn chúng không dám đánh nhau. Chúng sợ bị trầy xước, bị mất lông dẫn đến mất đi sự sủng ái của con người và trở thành mèo hoang.
Con mèo mướp của thầy Lý, Đại Quất của Vương tiểu ca và con mèo Nga của tài xế Mạnh.
Tôi đã hỏi từng tên một.
Tất cả đều nói là Ruth.
Ả nói tôi vô học.
Ả nói tôi dã man và bạo lực.
Ả nói nếu muốn chơi với ả thì phải tuyệt giao với tôi.
Con ả trà xanh này rõ ràng là muốn chiếm lấy vị trí của tôi, ả muốn làm chị đại ở khu này!
Tôi ra lệnh bọn nó chuyển lời cho Ruth: "Thù này không báo không phải là quân tử. Ả tốt nhất là đừng để rơi vào tay tôi.