Duyện quốc công thấy sắc mặt của nữ nhi nghiêm trọng thì không khỏi cau mày hỏi: “Sao thế, tiểu tử Trung Quốc kia chọc tức con à?”

Kiều phu nhân có chút dở khóc dở cười: “Chàng ấy nào dám. Phụ thân, con muốn nói với người về chuyện của ca ca và tẩu tẩu.”

Duyện quốc công tựa lưng vào ghế, trên mặt có chút buồn rầu.

“Ca của con không biết cố gắng, cứ mơ mơ hồ hồ sống quãng đời còn lại thôi. Ta đã sớm không còn mong đợi gì về hắn nữa, chỉ cần không gây họa là được rồi.”

Thần sắc Kiều phu nhân nghiêm nghị: “Phụ thân, nếu người không muốn ca ca gây chuyện thì tốt nhất nên quản thúc huynh ấy. Người không biết đâu, ca ca vậy mà... lại muốn dẫn Địa Nghĩa đi thanh lâu!” 

“Cái gì?!”

Tính tình Duyện quốc công có chút nóng nảy, tung một quyền lập tức đấm nát tay vịn của chiếc ghế.

“Tên khốn này!”

Kiều phu nhân nhìn dáng vẻ giận dữ của Duyện quốc công thì không khỏi có chút chột dạ.

Tuy rằng chuyện này chưa xảy ra, nhưng nếu Kiều Kiều Kiều đã nhắc đến thì nhất định nó sẽ trở thành sự thật.

Đúng lúc lấy cớ này để phụ thân chú ý đến ca ca nhiều hơn, quản thúc chặt người này.

Đối với chuyện không thể chịu được như vậy, khi phụ thân dạy cho ca ca một bài học thì cũng sẽ không nói tên bà ra.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Không được, bây giờ ta phải bắt nó về đánh một trận mới được!”

Duyện quốc công nóng lòng muốn rời đi, Kiều phu nhân nhanh chóng kéo ông ấy lại.

“Phụ thân, người chờ một chút, nữ nhi còn một chuyện khác.”

Đôi mắt Duyện quốc công đột nhiên trừng lớn: “Chẳng lẽ tiểu tử kia còn muốn kéo theo cả Thiên Kinh à? Lại thêm một tội!!!”

Kiều phu nhân: “...”

“Phụ thân, người trở về đừng đánh mạnh quá, tay chân gãy cũng không sao, nhưng đừng làm tổn thương đầu óc của ca ca.”

Duyện quốc công: “...”

Rốt cuộc ai mới là người đánh mạnh đây?

Kiều phu nhân thấy Duyện quốc công ngẩn người, bà che miệng cười, lúc này mới nghiêm giọng nói tiếp: “Phụ thân, con muốn nói chuyện về đại tẩu.”

Duyện quốc công hơi cau mày: “Đại tẩu con làm sao?”

Thật ra ông ấy vẫn luôn không hài lòng về đứa con dâu này, quá biết tính toán, lại nhỏ mọn.

Đương nhiên cũng phải trách thằng con khốn nạn của ông ấy không chịu sống an phận.

Vì vậy, trong nhiều năm qua, ông ấy chưa bao giờ tỏ ra ưu ái với con dâu, công việc nội bộ của Duyện quốc công cơ bản đều đưa cho bà ta quản, đây cũng xem như cho bà ta thể diện.

Sắc mặt Kiều phu nhân có chút khó coi, bà thấp giọng nói: “Mấy ngày trước, đại tẩu có đề cập đến chuyện muốn Thiên Kinh và Ninh Nhi thân càng thêm thân, nhưng con đã từ chối, hình như đại tẩu giận con, hôm nay cũng không thèm đến tiệc đầy tháng của Kiều Kiều. Hơn nữa, hôm nay trong yến tiệc, con nghe được một chuyện liên quan đến bộ mặt của Duyện quốc công phủ chúng ta, cho nên mới cả gan nói lại với phụ thân.”

Duyện quốc công cau mày: “Chuyện gì?”

Kiều phu nhân có vẻ hơi khó mở miệng, sau khi do dự một lúc, bà mới nói: “Phụ thân, con biết không nên nói chuyện của phụ nhân trước mặt người, nhưng vì nương đi sớm, đành phải nhờ người làm chủ chuyện này. Nữ nhi nghe nói lúc trước đại tẩu từng có một thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người cực kỳ tốt, gần đây không hiểu vì sao lại truyền ra một số tin đồn không hay. Người xem có cần cẩn thận điều tra không ạ?” ( truyện trên app t.y.t )

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Kiều phu nhân vẫn không muốn tiết lộ bí mật có thể nghe được tiếng lòng của Kiều Kiều Kiều.

Bà thật sự rất sợ, Kiều Kiều Kiều có năng lực biết trước tương lai, nếu để người có tâm tư biết được chuyện này thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Nhưng trong trường hợp này, bà cũng không có cách nào giải thích sao lại biết đại tẩu có thanh mai trúc mã, chỉ đành thuận miệng nói dối, hy vọng có thể nhờ phụ thân tra rõ chuyện này.

Duyện quốc công nghe đến đó thì lông mày càng nhíu chặt hơn. 

“Đại tẩu con nhìn cũng không giống là người như vậy, thế này đi, để ta trở về sẽ phái người cẩn thận đi điều tra.”

Kiều phu nhân có hơi áy náy nhìn phụ thân. Lần này vì đề phòng nên bà cũng xem như không từ thủ đoạn.

Lúc này, Kiều Trung Quốc đã tiễn khách khứa đi về xong, lập tức đến gặp nhạc phụ. 

Duyện quốc công có tâm sự trong lòng, sau khi trò chuyện vài câu với Kiều Trung Quốc thì vội vàng rời đi.

Buổi tới, Kiều phủ bận rộn cả ngày cuối cùng cũng trở về dáng vẻ yên tĩnh.

Vẻ mặt Kiều Trung Quốc nghiêm túc ngồi trong thư phòng, ông không thắp đèn, chỉ có chút ánh trăng hắt từ cửa sổ đang mở trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng. 

“Bên Bắc Quốc thế nào?” Kiều Trung Quốc thấp giọng hỏi.

“Hồi bẩm tướng quân, Bắc Đình vẫn chưa quyết định được trữ vương, nhìn những thay đổi bất ngờ, chỉ sợ sẽ xảy ra nội loạn.”

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, hóa ra có một người mặc đồ đen đang quỳ trong bóng tối trước mặt Kiều Trung Quốc.

Kiều Trung Quốc lộ ra vẻ suy tư, sau đó bình tĩnh phân phó: “Cử vài người đi trấn giữ cửa thành, nếu có ai có diện mạo giống người của Bắc Quốc thì phải cẩn thận quan sát, nếu có điều khả nghi thì lập tức bắt lại.”

“Còn nữa, cử vài người đi theo dõi Nhị hoàng tử, nhất định phải cách thật xa, xem xung quanh Nhị hoàng tử có ai khả nghi không.”

Người mặc áo đen kia không hỏi nguyên nhân, chỉ kiên định và cung kính đáp vâng, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ, không một tiếng động rời đi.

Kiều Trung Quốc chậm rãi đứng dậy, ông đi đến bên cửa sổ nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, trong lòng thầm thở dài: “Kiều Kiều, phụ thân đã dựa theo suy đoán của con mà sắp xếp xong mọi chuyện, hy vọng có thể giữ được hòa bình mà Triều Đại Ung khó khăn lắm mới có được, cũng thay đổi vận mệnh của cả Kiều gia chúng ta.”

Nghĩ đến đây, ông đột nhiên nhớ đến phu nhân dịu dàng và nữ nhi ngoan ngoãn nhà mình, lập tức xoay người đẩy cửa thư phòng rồi đi về phía chính phòng.

Ngoài cửa Kiều phủ là phố Thừa Thiên, lúc này có một chiếc xe ngựa đang dừng ở góc đường.

Có một mã phu đứng bên cạnh xe ngựa, thân hình người này hơi còng lưng, tuổi tác trông khá lớn.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của mã phu này cực sáng, cằm trơn nhẵn, thái dương hơi nhô ra, rõ ràng là một cao thủ trung niên.

“Chủ tử, đêm đã khuya, cũng nên trở về rồi.”

Giọng của mã phu khàn khàn, dễ dàng bị gió đêm cuốn đi.

“Chờ một chút.”

Trong xe truyền đến một giọng thiếu niên tao nhã. Lúc này, nếu Kiều Kiều Kiều ở đây thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì người đang ở đây không ai khác chính là đương kim Nhị hoàng tử - nam chính Thẩm Nguyên Bạch!

Mã phu có chút khó hiểu: “Chủ tử, người... rốt cuộc đang đợi ai?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Nguyên Bạch cũng có chút mơ hồ. 

Thật ra ngay cả hắn ta cũng không biết rốt cuộc mình đang đợi ai.

Trước khi đến Kiều phủ, trong lòng hắn ta thoáng qua một linh cảm mãnh liệt là hôm nay sẽ gặp được một người vô cùng quan trọng với mình.

Về phần người này là nam hay nữ, cao thấp mập ốm ra sao, hắn ta cũng không biết.

Linh cảm này rõ ràng mãnh liệt như vậy, nào ngờ đến khi yến tiệc ở Kiều phủ kết thúc, người trong định mệnh vẫn chưa hề xuất hiện. 

Qua khoảng nửa khắc nữa, trên phố Thừa Thiên đã không còn bóng người nào, nếu còn ở lại thì sẽ gây chú ý.

Nghĩ vậy, Thẩm Nguyên Bạch bất đắc dĩ phất tay: “A Thắng, đi thôi.”

“Vâng, chủ tử.”

Mã phu nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, sau đó rời đi.

Thẩm Nguyên Bạch chậm rãi dựa vào thành xe, trong đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn ta tràn ra một tia hung ác nham hiểm, hắn ta nhíu chặt mày. 

Hắn ta luôn cảm thấy hôm nay mình đã đánh mất đi thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play