5
Tôi: "!"
Phó Tuần quả nhiên là người đàn ông tôi chọn, đúng là biến thái.
Đáy mắt Phó Tuần tỏ ra vẻ thích thú không thể che giấu.
Cười chết, ai sợ ai chứ, cũng đâu phải chưa từng ngồi.
Tôi mặt không đổi sắc đi đến trước mặt Phó Tuần, trực tiếp ngồi lên đùi anh ta.
Biết như này tồi đã chẳng mặc váy ngắn.
Ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, trong không khí tràn ngập sự mờ ám, ngưng đọng. Mùi gỗ đàn hương dễ chịu trên người Phó Tuần khiến tôi nhất thời ngẩn ngơ.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Phó Tuần, cũng chính là lần anh đ.â.m phải tôi.
Lúc anh ôm tôi vào xe, tôi mơ hồ ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên người anh, khiến người ta đặc biệt an tâm.
Phó Tuần ôm eo tôi, vết chai trên đầu ngón tay cọ xát vào làn da trần trụi của tôi, cảm giác ấm áp khiến tôi rùng mình.
"Anh trai, như vậy không hay lắm."
Tôi nhân cơ hội đẩy tay đang táy máy của Phó Tuần ra.
Phó Tuần nghe thấy hai chữ "anh trai", trực tiếp bị chọc cười.
Một tay giữ gáy tôi, cắn lên dái tai tôi.
Tôi che miệng, nhưng vẫn không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng.
Phó Tuần nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn con mồi, yết hầu khẽ chuyển động:
"Vãn Vãn, ba năm không gặp em vẫn nhạy cảm như vậy nhỉ.
Còn nữa, đừng gọi anh là anh trai."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục bịa chuyện: "Em không biết anh đang nói chuyện gì."
Ánh mắt Phó Tuần lạnh như băng.
Anh ấn tay tôi xuống bàn, mân mê con d.a.o nhọn trong tay.
Đầu d.a.o lướt qua khớp ngón tay tôi.
Tôi nín thở, tay run lên dữ dội.
"Nhóc lừa đảo, giờ nên chọn tay trái hay tay phải?"
Khuôn mặt Phó Tuần không lộ ra nhiều cảm xúc.
Anh hiếm khi như vậy, điều này khiến tôi vô cớ thấy hoảng hốt.
Tôi muốn rút tay về, nhưng sức mạnh của Phó Tuần thật sự quá lớn. Dù tôi có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Phó Tuần ngẩng lên: "Vẫn gọi là anh trai sao?"
Tôi lắc đầu lia lịa, quyết tâm "có thể co thì có thể duỗi": "Không gọi nữa, không gọi nữa."
"Vậy gọi là gì?"
Tôi thử thăm dò, nhỏ giọng nói: "A Tuần?"
"Ừm, được đấy."
Môi Phó Tuần kề sát tai tôi, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ, khiến lòng người ngứa ngáy.
Anh đột nhiên hôn nhẹ lên mắt tôi, rồi đến trán, sống mũi, khóe môi, những nụ hôn dày đặc khiến đầu óc tôi trống rỗng. 18 em trai bên cạnh đỏ mặt cúi đầu.
Những tên thuộc hạ của Phó Tuần ở cửa thì người nhìn lên trần nhà, kẻ cúi đầu nhìn giày, còn có người chỉnh lại quần áo chỉnh tề.
Quả nhiên, khi con người ta lúng túng, họ sẽ giả vờ bận rộn.
6
Phó Tuần đưa tôi lên chiếc Rolls-Royce của anh, từ tốn thắt dây an toàn cho tôi ở ghế phụ.
Anh nói muốn đến nơi tôi đang ở. Xem thử tôi sống sung sướng đến mức nào, sung sướng đến nỗi phải tốn bao nhiêu công sức để rời xa anh.
Tôi không dám nhìn anh, nhỏ giọng phản kháng: "Có thể không đi được không?"
Phó Tuần nhìn tôi lén lút, lập tức nhận ra điều mờ ám.
Anh ra lênh cho thuộc hạ ép hỏi 18 em trai phi công trẻ mà tôi gọi đến. Kết quả thật sự đã hỏi ra được.
Một trong số những em trai phi công trẻ đó đã từng đưa tôi về nhà.
Tôi tức giận xuống xe, giơ ngón giữa về phía cậu ta.
Cậu nam sinh đó đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu:
"Xin lỗi chị, anh ta cho em quá nhiều tiền."
Cậu ta vừa dứt lời, tôi đã bị Phó Tuần tóm được, lôi tôi trở lại xe.
Ánh mắt Phó Tuần lạnh lùng, giọng nói kìm nén sự tức giận:
"Tốt lắm, em cứ tùy tiện nói cho đàn ông khác biết cô ở đâu à?"
Tôi không dám trả lời Phó Tuần, rụt đầu vào cổ áo như chim cút.
Phó Tuần bây giờ đã tức giận như vậy rồi.
Tôi không dám tưởng tượng anh ta đến nhà tôi nhìn thấy người không nên thấy sẽ tức giận đến mức nào.
Điện thoại của tôi bị bỏ quên ở quán bar, tôi chỉ có thể cầu nguyện Tiêu An không có ở nhà.
Nhưng thật không may, mọi chuyện không như tôi mong muốn.
Vừa đến cửa căn hộ của tôi, tôi còn định lừa Phó Tuần là tôi làm mất chìa khóa. Kết quả là vừa đến nhà, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Tiêu An bưng một bát sườn kho, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười:
"Vãn Vãn hôm nay về sớm thế, không gặp được anh chàng đẹp trai nào à?"
Nhưng khi nhìn thấy Phó Tuần phía sau tôi, nụ cười trên mặt Tiêu An lập tức cứng đờ.
Phó Tuần nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ của Tiêu An, khí lạnh trên người càng thêm lạnh lẽo. Xét cho cùng, có thằng đàn ông nào mặc đồ ngủ Hello Kitty màu hồng chứ.
Phó Tuần không cần đoán cũng biết là của tôi.
Phía sau tôi vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Tuần: "Lê Vãn, đây là bất ngờ mà em chuẩn bị cho tôi anh à?"
Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo.
Trong phút chốc, không khí giữa Phó Tuần và Tiêu An trở nên căng thẳng.
Phó Tuần gọi một cuộc điện thoại, gọi tất cả những tên thuộc hạ vừa rồi đến.
Tiêu An một mình khó địch lại bốn tay, bị thuộc hạ của Phó Tuần đánh một trận, tiện thể tát 80 cái vào mặt.
Cậu ta bị một đám người đè xuống đất, khó khăn đưa tay lên lau vết m.á.u trên khóe miệng.
Trong mắt không còn vẻ dịu dàng giả tạo ngày thường, mà thêm vài phần hung dữ:
"Tôi không phục. Họ Phó, có bản lĩnh thì đấu tay đôi với tôi."
Sắc mặt Phó Tuần hơi trầm xuống: "Ồ."
Sau đó, anh thờ ơ ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ. Thuộc hạ của Phó Tuần lại tát Tiêu An thêm 80 cái nữa.
Cuối cùng cậu ta cũng phục rồi.
Tiêu An đau đớn cầu cứu tôi:
"Chị, chị cứ trơ mắt nhìn hắn ta ức h.i.ế.p em sao? Đau thật đấy. Hôm nay hắn ta dám đánh em, ngày mai sẽ dám đánh chị. Phó Tuần ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi ở công ty, coi trọng công việc hơn cả chị, tính tình còn thất thường. Không giống em, chỉ biết thương chị, ngày nào cũng ở nhà làm đồ ăn ngon cho chị."
Tôi lén liếc nhìn Phó Tuần. Ánh mắt anh trông như muốn băm vằm Tiêu An ra thành trăm mảnh.
Tôi cũng không dám nói chuyện với Tiêu An, kẻo phản tác dụng. Chỉ có thể qua loa "Ồ" một tiếng.
Nghe thấy câu trả lời giống hệt Phó Tuần của tôi, Tiêu An sững sờ:
"Không phải chứ, hai người thông đồng với nhau à?"
Sắc mặt Phó Tuần âm tình bất định, khiến người ta khó đoán.
Anh kéo tay tôi xuống lầu.
Trước khi rời đi, anh không quên nhắc nhở thuộc hạ tát Tiêu An thêm 80 cái nữa.