3
Đến ngày sinh nhật tôi, Phó Tuần trang trí du thuyền cực kỳ xa hoa. Để thể hiện sự coi trọng với tôi, anh ta gần như mời hết những người có danh tiếng trong giới kinh doanh Bắc Kinh đến.
Tôi nhân lúc Phó Tuần không có mặt, đến địa điểm đã hẹn với bố để giả vờ rơi xuống biển.
Tôi hít sâu một hơi nhắm mắt nhảy xuống, vô số nước biển tràn vào mũi và miệng tôi.
Bên dưới không có chiếc thuyền nhỏ nào được sắp xếp trước. Chắc là tôi nhảy nhầm chỗ rồi. Nước biển gần như nhấn chìm tôi, ý thức tôi dần dần mất đi.
Lần nữa tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy đèn trần nhà chói chang. Bố tôi thấy tôi tỉnh dậy, đôi mắt đang mơ màng ngủ lập tức sáng lên:
"Con bé, cuối cùng con cũng tỉnh rồi."
Hình như nhận ra mình quá kích động, ông ấy lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu.
"Ngốc, đến nhảy cũng nhảy sai chỗ."
Tôi:…
Sau đó bố tôi nói với tôi rằng Phó Tuần không tin tôi đã chết. Câu ta mua mấy chục chiếc tàu cứu hộ, ngày đêm cho người lặn tìm kiếm ở vùng biển đó.
Trong những ngày này, Phó Tuần gần như lật tung cả Bắc Kinh lên chỉ để tìm con. Thậm chí còn tuyên bố, chỉ cần ai tìm thấy tôi, điều kiện gì cũng được, chỉ cần anh ta có thể đáp ứng thì sẽ đáp ứng.
Bố tôi có chút nghi ngờ hỏi: "Sao con lại đột nhiên muốn rời xa Phó Tuần?
"Lẽ ra, câu ta vừa đẹp trai, vừa giàu có mà sức khỏe lại còn tốt."
Nghe bố nói anh ta sức khỏe tốt, mặt tôi đỏ bừng lên một cách không tự chủ.
"Cái đó không quan trọng."
Tôi lặng lẽ lấy ra hai chiếc thẻ ngân hàng: "Một tỷ."
"Bao nhiêu?"
Khuôn mặt bố tôi đầy vẻ kinh ngạc:
"Đủ cho hai bố con mình tiêu cả đời rồi."
Bố tôi cúi đầu nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, miệng cười toe toét. Sờ chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào túi mình:
"Thực ra thì, đàn ông ấy mà, cũng không quan trọng lắm."
4
Để trốn tránh Phó Tuần, tôi và bố trốn đến thành phố Thượng Hả.
Để an toàn, tôi và bố đã thỏa thuận ba điều. Trước tiên không động đến tiền của Phó Tuần, trước hết tiêu 5000 vạn của nhà họ Tiêu đã.
Với số tiền 5000 vạn này đã đủ để tôi và bố sống thoải mái cả đời rồi.
Ba năm nay, tôi đã gỡ bỏ lớp vỏ bọc cây tơ hồng yếu đuối.
Hoàn toàn trở thành một phú bà vừa xinh đẹp vừa giàu có lại còn quyến rũ, xung quanh luôn có các anh chàng đẹp trai vây quanh.
Tối nay, như thường lệ tôi đến quán bar, đặt một phòng riêng.
Gọi 18 anh chàng người mẫu mà tôi yêu thích nhất đến, cùng nhau bàn luận về lý tưởng.
Tôi vừa uống được hai ly cocktail, đầu óc đã choáng váng, khuôn mặt ửng đỏ vì say.
"Chị Vãn, uống ít thôi."
Một cậu em trai có vẻ ngoài thư sinh bên cạnh giật lấy ly rượu của tôi, nhét một quả nho vào miệng tôi.
Tôi đỏ mặt lấy lại ly của mình, cố chấp nói: "Em có say đâu, em còn uống được nữa mà."
Sau khi uống thêm vài ly, mắt tôi càng hoa lên.
Một tiếng vỡ chai bia vang lên từ phòng bên cạnh. Cứ cách vài giây lại có một tiếng, đều đặn vang lên.
Làm cái trò gì vậy? Phiền c.h.ế.t đi được.
Tôi mượn rượu, trực tiếp đạp cửa phòng bên cạnh.
Bên trong tối om, ánh đèn từ hành lang chỉ hắt vào được một chút.
"Ném chai lọ gì đấy, phiền c.h.ế.t đi được?"
Trả lời tôi là sự im lặng đến c.h.ế.t chóc.
Tôi có thể mơ hồ cảm nhận được, trong phòng không chỉ có một người. Hơn nữa còn lạnh lẽo nữa.
Cơn say của tôi tỉnh hơn phân nửa, nuốt nước bọt. Sau đó tôi đóng sầm cửa lại, trở về phòng của mình.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại ở giữa, các cậu em xung quanh thấy tâm trạng tôi không tốt, vội vàng đến an ủi tôi.
Mông tôi còn chưa kịp nóng chỗ, cửa phòng tôi đã bị đạp tung.
Người đàn ông đứng ngoài cửa, mặc áo khoác đen, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn tôi như nhìn con mồi. Khuôn mặt đã mờ nhạt trong ký ức của tôi, bỗng chốc trở nên rõ ràng trước mắt.
Tôi tỉnh rượu hoàn toàn, ngồi bệt xuống đất.
Phó Tuần bước vào, đi sau anh là một đám người.
Anh đi đến trước mặt tôi, nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Vươn tay kéo tôi ra khỏi 18 anh chàng người mẫu, ôm tôi vào lòng.
Phó Tuần liếc nhìn những cậu em trai phi công trẻ xung quanh tôi, cúi đầu ghé sát tai tôi, âm trầm nói: "Nhóc lừa đảo, ba năm không gặp có vẻ em sống rất sung sướng nhỉ."
Tôi run rẩy trong vòng tay của Phó Tuần, trong đầu lóe lên vô số cách giải quyết hậu quả.
Tôi tin rằng, không có gì là một màn kịch mất trí nhớ không giải quyết được.
Tôi đột ngột đẩy Phó Tuần ra, lập tức nhập vai ôm đầu:
"A, đầu em đau quá."
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra vì tiếng hét đột ngột của tôi.
Tôi mặt mày đau đớn, như thể đang chìm đắm trong hồi ức nào đó.
Phó Tuần đứng bên cạnh, lặng lẽ xem tôi diễn.
Nửa phút sau, tôi ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên.
Tôi nhìn Phó Tuần, ngập ngừng mở miệng: "Anh trai?"
Tôi thử gọi Phó Tuần.
Trước đây để bán thảm, tôi đã nói với Phó Tuần rằng tôi có một người anh trai.
Tiếc là bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó tôi chỉ có thể sống nương tựa vào bố.
Thấy Phó Tuần không hề lay động, vành mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Tôi đứng trước mặt anh khóc: "Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
"Bọn buôn người có làm hại anh không?"
Tôi lấy dáng vẻ cây tơ hồng yếu đuối đáng thương trước đây ra, quan tâm Phó Tuần.
Khóe miệng Phó Tuần nhếch lên nụ cười chế giễu, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng:
"Mất trí nhớ?"
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Nhưng tôi không ngờ, Phó Tuần lại thực sự tiếp lời tôi.
"Xem ra Vãn Vãn cuối cùng cũng nhớ ra anh trai rồi."
Phó Tuần ngồi xuống chiếc ghế sofa da thật bên cạnh, tháo kính gọng vàng xuống, giọng nói khàn khàn:
"Lại đây. Ngồi lên đùi anh trai."