Lúc này Tiêu Tiểu Đào mới buông Hứa Thiện Ý ra, cô ấy vốn thường không dễ khóc, bây giờ lại rơi nước mắt đầy mặt: “Tất cả là lỗi của tôi, lúc đó gọi điện kêu cậu qua đó. Nếu tôi không gọi cho cậu, cậu nhất định không bị thương nặng như vậy.”
Tiêu Tiểu Đào cũng không sợ những lời của cô ấy sẽ đắc tội Chu Cận. Dù sao cô ấy chỉ cảm thấy hối hận và tự trách bản thân, hai năm qua, cô ấy luôn hối hận vì đã gọi điện cho Hứa Thiện Ý vào ngày hôm đó, bảo cô đi bar.
“Tiểu Đào, đừng tự trách mình. Thực ra, chuyện này cũng không phải là chuyện xấu. Thật sự, sau khi trải qua chuyện này, tôi thấy mình có được một thứ rất quan trọng đối với tôi. Vì vậy, tôi thực sự không trách cậu, cũng không oán trách bất cứ ai.”
Hứa Thiện Ý không muốn bởi vì chuyện lúc trước mà làm cho bạn bè và những người khác tự trách, bao gồm cả Chu Cận. Cô cố gắng ngồi dậy, nôn nóng giải thích.
Thấy cô muốn ngồi dậy, Chu Cận ở bên cửa sổ lập tức không đứng ở đó nữa, anh bước nhanh tới, vươn tay đỡ cô, để cô ngồi dậy, sau đó đứng ở mép giường bên cạnh cô không di chuyển.
Tiêu Tiểu Đào nhìn thấy Chu Cận đột nhiên đến ôm Hứa Thiện Ý, cô sợ đến mức khóc cũng khóc không ra nước mắt.
Lục Tân Hồng vội vàng tiến lên nắm chặt lấy tay cô ấy, kéo cô ấy đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play