Động tĩnh ngay cửa, cùng với cậu thiếu niên bất ngờ xuất hiện.
Khiến cho tất cả mọi người trong nhà vệ sinh đều sững sờ.
Mấy nữ sinh vây quanh Hứa Thiện Ý đều thay đổi sắc mặt, giờ phút này biểu cảm của họ muốn bao nhiêu hoảng sợ thì có bấy nhiêu hoảng sợ, muốn bao nhiêu hoảng loạn thì có bấy nhiêu hoảng loạn, giống hệt như chuột nhìn thấy mèo.
Hứa Thiện Ý cũng rất khiếp sợ.
Chẳng phải Chu Cận rời đi cùng bạn rồi ư?
Sao đột nhiên anh lại ở đây?
“Chu Chu Chu Cận, sao cậu lại ở đây?” Nữ sinh nhuộm tóc lắp bắp hỏi, vẻ mặt hoảng hốt.
Đám chị em của cô ta đều trốn phía sau cô ta, nhìn cũng không dám nhìn Chu Cận, chứ đừng nói chi là đến ức hiếp Hứa Thiện Ý.
Đám nữ sinh đó, tuy bình thường cực kỳ kiêu căng, muốn ức hiếp nữ sinh nào thì cứ ức hiếp nữ sinh đó.
Nhưng đối mặt với Chu Cận, bọn họ lại chỉ có sợ hãi.
Dù sao, bọn họ ngoại trừ thích Chu Cận thì còn biết rất rõ, một năm trước, có người thấy Chu Cận chướng mắt nên kêu 20 tên lưu manh đến bao vây đánh Chu Cận, cuối cùng mấy tên lưu manh đó đều bị Chu Cận đánh tới nỗi nhập viện.
Khuôn mặt anh tuấn của Chu Cận vô cùng bình tĩnh, anh đi vào nhà vệ sinh, cười như không cười: “Các người động vào người của tôi, đã hỏi qua tôi chưa?”
“Cái cái gì?” Nữ sinh nhuộm tóc khó tin nhìn Chu Cận, rồi lại nhìn Hứa Thiện Ý, cô ta không dám tin sự thật mà tai mình nghe thấy.
Nữ sinh ngồi trên đất này, là người mới chuyển trường hôm nay, vì sao Chu Cận lại nói là người của anh?
Chẳng lẽ, bọn họ là thân thích? Là bạn bè?
Chu Cận nhanh chóng liếc mắt nhìn Hứa Thiện Ý, thấy cô không bị thương, anh thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ với đám nữ sinh kia: “Nói xin lỗi cô ấy, sau đó cút ngay?!”
Đáy mắt nữ sinh nhuộm tóc không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác, cô ta trừng mắt nhìn Hứa Thiện Ý một cái, sau đó bày ra biểu cảm đáng thương nhìn Chu Cận, thấy Chu Cận vẫn đang rất giận dữ, cuối cùng, cô ta đành cắn răng nhìn Hứa Thiện Ý lần nữa, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Mấy nữ sinh phía sau cô ta cũng nói xin lỗi Hứa Thiện Ý.
Sau khi nói xong câu đó, nữ sinh nhuộm tóc lập tức quay đầu chạy khỏi nhà vệ sinh, mà đám đàn em của cô ta, càng không dám tiếp tục nán lại đây, vội vàng rụt đầu theo sau cô ta chạy ra ngoài.
Vừa rồi trong nhà vệ sinh còn rất ồn ào, nháy mắt chỉ còn lại Chu Cận đứng ngay cửa và Hứa Thiện Ý ngồi chật vật trên đất.
Chu Cận nhanh chóng đi tới trước mặt cô, vươn tay ra: “Có thể đứng lên không?”
Sau đó Hứa Thiện Ý mới hồi phục lại tinh thần, nhớ đến những chuyện khi nãy, trong lòng cô rất hoảng loạn.
Vì tiếp xúc với Chu Cận nên sinh mạng cô mới gặp nguy hiểm, cho nên cô vẫn muốn tránh xa anh.
Nhưng vừa rồi, lại là anh cứu cô, anh còn kêu mấy người đó xin lỗi cô.
Cô không phải không biết xấu hổ mà nắm tay anh, mà là tự mình nhanh chóng đứng dậy, cũng vội vàng sửa sang lại quần áo. Sau khi xong xuôi, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, cũng vì vậy cô mới phát hiện anh rút tay lại, trên mặt có chút không hài lòng.
Cô không nghĩ nhiều mà nghiêm túc nói với anh: “Bạn học, cảm ơn cậu khi nãy đã giúp tôi, có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.”
Cho dù cô biết, cô bị đám nữ sinh kia làm phiền là vì anh, nhưng vừa rồi nếu không có anh, thì có lẽ cô đã bị đánh chết giống như nguyên chủ rồi.
“Bạn học?” Đột nhiên anh bật ra tiếng cười lạnh: “Ha!”
Hứa Thiện Ý không biết vì sao anh lại cười lạnh, nhưng cô cảm thấy dáng vẻ lộ ra nụ cười đó của anh có chút đáng sợ, trong mắt cô hiện rõ nỗi sợ hãi.
“Không biết tên tôi, hửm?” Đột nhiên anh cúi đầu, đối mặt với cô trong khoảng cách rất gần.
Hứa Thiện Ý lắc đầu, đương nhiên cô biết tên anh. Chẳng qua, sau khi lắc đầu cô lập tức nhớ ra mình biết tên anh, thật ra là vì đã xem qua tiểu thuyết, chứ bản thân anh cũng chưa từng nói với cô tên của anh. Cho nên sau khi lắc đầu, cô lại gật đầu nói không biết.
Nhưng không kịp nữa rồi, anh đã thấy cô lắc đầu.
Chu Cận vươn tay tới, nhẹ nhàng nắm cằm cô, khóe môi anh khẽ cong lên, rõ ràng sắc mặt đã dịu đi một chút, anh nói: “Nếu biết tên tôi, thì khách khí như vậy làm gì?”
Mặt Hứa Thiện Ý lại đỏ, căn bản cô không thể khống chế được.
Vốn dĩ đang đối mặt ở cự ly gần, cũng đã bóp nghẹt cô, bây giờ, anh còn vươn tay chạm vào cô, cô chỉ cảm thấy trên người mình giống như đang nổi da gà.
Cô bối rối, đẩy mạnh tay anh ra, vội lùi về sau vài bước, thở gấp nói: “Tóm lại hôm nay rất cảm ơn cậu. Nhưng sau này, cậu vẫn không cần để ý đến tôi đâu, tôi không thích ở cùng nam sinh.”
Nói xong câu đó, cô cho rằng mình đã cảnh cáo anh, lập tức xoay người chạy khỏi nhà vệ sinh, hướng về phía cổng lớn của trường.
Chu Cận bị bỏ lại trong nhà vệ sinh, anh sững sờ tại chỗ, trên mặt ngoại trừ vẻ khó tin thì còn có sự tức giận.
Cái gì mà không thích ở cùng nam sinh?
Chẳng lẽ cô thích nữ sinh?
Nhưng người vợ trong mơ của anh rõ ràng thích nam sinh mà, người cô ấy thích chính là anh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Một cảm giác vừa chua xót vừa khó chịu đột nhiên dâng lên ở đáy lòng, Chu Cận cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi!
,
Lúc Hứa Thiện Ý vội vàng chạy ra khỏi trường, cô phát hiện trong trường cũng không còn bao nhiêu người, đương nhiên cô cũng không gặp đám nữ sinh kia.
Cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không phải chết rồi.
Ngồi xe buýt vội vàng trở về nhà.
Vừa hay cha Hứa và mẹ Hứa cũng đang ở nhà, thấy cô về, cha Hứa và mẹ Hứa gọi cô lại, hỏi han vài chuyện trong trường.
Hứa Thiện Ý trả lời từng câu một, cuối cùng cô thử hỏi cha Hứa: “Cha, hôm nay con nhìn thấy một tin tức, nói rằng có rất nhiều học sinh hư hỏng luôn thích ăn hiếp những học sinh ngoan hiền, con hơi sợ, con muốn đi học judo, cha có thể đăng ký một lớp cho con không?”
Nghe vậy, cha Hứa cũng rất bất ngờ, ông ấy nở nụ cười: “Không ngờ Thiện Thiện nhà chúng ta lại cảm thấy hứng thú với judo, được, cuối tuần này cha sẽ đưa con đi học judo.”
Mẹ Hứa từ phòng bếp đi ra, sau khi nghe rõ tất cả mọi chuyện, cũng cười ủng hộ.
Vợ chồng hai người chỉ có một đứa con gái này, không có con trai, hơn nữa bình thường họ cũng bận rộn chuyện làm ăn, không có thời gian chăm sóc bảo vệ con gái, con bé đồng ý học judo thì sau này có thể tự bảo vệ chính mình, đây quả thật là chuyện tốt.
Sau đó, chuyện Hứa Thiện Ý muốn học judo đã quyết định như vậy.
,
Bây giờ vẫn là mùa hè, buổi tối cực kỳ nóng.
Mấy ngày nay xuyên sách, mỗi ngày Hứa Thiện Ý đều bật điều hoà nên vẫn không cảm thấy gì cả.
Nhưng tối hôm nay sau khi ăn cơm tối, đột nhiên mất điện, trong nhà vô cùng nóng bức, lúc cô ngủ phải mở cửa sổ suốt mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Vô tình, cô ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm, thời tiết đột nhiên trở lạnh, bên ngoài cũng nổi mưa to.
Giường của Hứa Thiện Ý lại đặt ngay bên cạnh cửa sổ, cô bị tiếng sấm đánh thức, sau khi mở to mắt ngồi dậy, cô mới phát hiện một nửa phòng mình đã bị mưa tạt ướt, trên giường trên người cô, đều là nước mưa.
Cô vội vàng xuống giường, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, sau đó cau mày bắt đầu quét dọn.
Trong lúc dọn dẹp, cô vẫn không nhịn được mà ho khan, đầu cũng đau lâm râm.
Cuối cùng, cô mất hơn một tiếng đồng hồ để dọn dẹp phòng sạch sẽ, nhưng lúc chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, cô lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người bổ nhào trên đất.
,
Lúc tỉnh lại, Hứa Thiện Ý phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, mà bên cạnh cô, là mẹ Hứa đang ngồi với vẻ mặt lo lắng.
Trí nhớ cô mơ hồ, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Mẹ Hứa nghe được âm thanh, trên mặt lập tức nở nụ cười, bà ấy mừng rỡ xoa mặt Hứa Thiện Ý: “Thiện Thiện tỉnh rồi sao?”
“Vâng. Mẹ à, con làm sao vậy?” Cả người Hứa Thiện Ý không còn chút sức lực, hơn nữa trên tay cô vẫn đang truyền dịch, cô không nên lộn xộn.
Mẹ Hứa nghe vậy, trong lòng vô cùng áy náy: “Đều do mẹ và cha không trông nom con cẩn thận. Đêm qua con dính mưa nên bị cảm dẫn đến phát sốt, bác sĩ nói, con còn bị hoảng sợ nên mới hôn mê.”
Hứa Thiện Ý cẩn thận nhớ lại, quả thật hôm qua cô đã dính mưa, nhưng bị hoảng sợ, chẳng lẽ do chuyện ban ngày cô suýt nữa bị đám người kia đánh sao?
Chắc là vậy rồi.
Tuy hôm qua những nữ sinh đó không đánh chết cô, nhưng cô biết, nếu lúc ấy Chu Cận không xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ chết trong đó giống hệt nguyên chủ.
Từ hôm qua đến nay, tuy cô không nhắc tới nhưng thật ra ở đáy lòng cô vẫn rất sợ hãi.
Cô sợ, hôm qua cô không bị đánh chết, thì có thể sau này sẽ bị đánh chết.
Giờ phút này nhớ lại những chuyện đó, sắc mặt Hứa Thiện Ý càng thêm tái nhợt, cô im lặng.
Mẹ Hứa thấy vậy, tưởng con gái mình không thoải mái, lập tức trấn an cô một câu, sau đó đứng dậy tự mình đi tìm bác sĩ đến khám thử cho Hứa Thiện Ý.
,
Hứa Thiện Ý ở lại bệnh viện một ngày, sau đó trở về nhà.
Nhưng thân thể cô vẫn rất yếu, bác sĩ cũng dặn dò, kêu cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cho nên mẹ Hứa đã trực tiếp xin phép cho cô nghỉ vài ngày, tuần sau đi học lại.
Sau khi cô Lâm chủ nhiệm lớp biết Hứa Thiện Ý bị bệnh, cũng kêu cô nghỉ ngơi cho tốt, không bắt buộc cô phải đến trường.
Vì thế, đột nhiên Hứa Thiện Ý rất nhàn rỗi, trong lòng tạm thời cũng không sợ hãi, sau đó vui vẻ ở nhà dưỡng bệnh.
,
Trong trường học.
Từ lúc Hứa Thiện Ý nói cô không thích ở cùng nam sinh rồi bỏ chạy, Chu Cận còn định hôm sau sẽ chất vấn cô vì sao không thích nam sinh.
Nhưng cả ngày hôm sau, anh không hề nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thiện Ý.
Nhịn một ngày, đến sáng ngày thứ 3 vẫn không thấy Hứa Thiện Ý, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa.
Anh ngoắc tay gọi cậu nam sinh mập mạp trong quán ăn đằng trước, nói nhỏ vài câu bên tai cậu ấy.
Lúc đầu cậu nam sinh rất kinh ngạc, sau đó bày ra nụ cười hiểu chuyện, nhanh chóng cầm một quyển sách bài tập vào văn phòng tìm cô Lâm chủ nhiệm lớp.
Chưa tới vài phút, nam sinh mập mạp đã trở lại.
Trong mắt Chu Cận có chút gấp gáp, anh lên tiếng gọi: “Lục Viên, chuyện gì vậy?”
Nam sinh mập mạp tên là Lục Viên, là lớp phó học tập, cậu ấy lập tức đi tới bên người Chu Cận, cười nói: “Tôi vừa hỏi cô, tôi nói tất cả các bạn trong lớp đều đã nộp bài tập cho tôi, nhưng bạn mới Hứa Thiện Ý kia vẫn chưa nộp, rốt cuộc bạn ấy bị làm sao.”
Nói tới đây, Lục Viên cố tình thừa nước đục thả câu, tạm dừng một chút.
Biểu cảm của Chu Cận vô cùng u ám: “Nói tiếp.”
Vốn dĩ Lục Viên muốn trêu chọc Chu Cận, có thể nhìn ra Chu Cận không vui, cậu ấy mới phát hiện, ấy vậy mà Chu Cận lại thật sự rất muốn biết chuyện của bạn mới Hứa Thiện Ý kia, hơn nữa còn không thích người khác lấy chuyện này ra đùa giỡn.
Lục VIên cũng không lãng phí thời gian, cậu ta kề sát tai Chu Cận, thấp giọng nói: “Cô nói bạn Hứa xin nghỉ phép, hết cuối tuần mới đi học lại, cho nên không thể nộp bài tập của mấy ngày nay.”
“Xin nghỉ phép?” Chu Cận ngã ra sau, tựa lưng vào ghế, mày vẫn cau chặt: “Vì sao cô ấy xin nghỉ phép?”
Chẳng lẽ, là bị mấy nữ sinh hôm trước dọa sợ?
Dù sao lúc đó nếu anh không đến đúng lúc thì mấy nữ sinh kia chắc chắn sẽ hành hạ cô, mà bộ dạng thỏ trắng kia của Hứa Thiện Ý, nhất định sẽ bắt nạt tới mức vô cùng thê thảm.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Cận ngày càng khó coi.
Lục Viên là người biết ngọn nguồn sự tình, cậu ấy tiếp tục nói: “Cô nói, bạn học Hứa bị bệnh nên mới xin nghỉ phép.”
“Bị bệnh?” Chu Cận nghe vậy thì đứng phắt dậy, bàn học trước mặt anh vì động tác đó mà bị đẩy ra, vang lên tiếng ầm ầm, khiến mấy người xung quanh đều hoảng sợ nhìn về phía anh.
Lục Viên cũng bị hoảng sợ bởi dáng vẻ này của Chu Cận, cậu ấy có chút lo lắng: “A Cận, cậu bình tĩnh một chút!”
Chu Cận không trả lời, vẻ mặt anh bình tĩnh, đột nhiên xoay người rời khỏi lớp học.
,
Sau khi Hứa Thiện Ý bị bệnh, cô ở trong bệnh viện một ngày, hôm nay là ngày đầu tiên về nhà, kế đến, cộng thêm hôm nay là cô có thể ở nhà được 5 ngày.
Nghĩ đến chuyện năm ngày không nhìn thấy mấy nữ sinh kia, tâm trạng của Hứa Thiện Ý rất tốt.
Nhưng cha Hứa và mẹ Hứa luôn bận rộn công việc, nên sau khi hai vợ chồng cảm thấy với tình trạng của con gái mình, thì không cần lúc nào cũng phải có người dõi theo, họ để đồ ăn đã được chuẩn bị trong tủ lạnh, rồi rời đi.
Trong nhà, chỉ còn một mình Hứa Thiện Ý.
Cô ngủ cả buổi sáng, giữa trưa dậy ăn thức ăn mẹ nấu xong, thì tinh thần và khí lực cũng hồi phục không ít.
Lúc xoay người vứt rác, cô thấy rác trong thùng quá nhiều rồi, nghĩ rằng sức khoẻ mình đã khôi phục một chút, vì thế gom hết rác trong nhà, sau đó xách túi rác, đóng cửa, đi thang máy xuống lầu để bỏ rác.
Tiểu khu hiện tại cô đang ở là một tiểu khu cũ, rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Hứa Thiện Ý bỏ rác xong, đang định xoay người thì phía sau có vài đứa nhỏ đang chơi đùa chạy tới rất nhanh, có đứa đụng phải cô, Hứa Thiện Ý tạm thời không đứng vững nên cả người lảo đảo, mắt thấy sắp ngã vào thùng rác.
Mặt mày cô tái mét, đứa trẻ nghịch ngợm này là con nhà ai thế hả?
Lúc sắp ngã vào thùng rác, đột nhiên, từ phía sau nhanh chóng có một cánh tay vươn tới dùng sức ôm eo cô, kéo cô lại.
Vài giây sau, Hứa Thiện Ý không bị ngã vào thùng rác, mà trái lại cô được ai đó ôm vào trong lòng ngực rộng và ấm áp.