Edit: Cherry22

Beta: Cherry22

--

Tôn Mỹ Văn ôm trong tay bát canh gà nóng hổi, trong lòng tràn đầy hứng khởi, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngượng ngùng, nói: “Vậy… được rồi, anh Hướng Đông, anh thật là người tốt, cảm ơn anh. Tới đội sản xuất Thanh Hà, điều may mắn nhất của em là gặp được anh.”

Nghe những lời này, Hứa Hướng Đông lập tức cảm thấy lòng mình rộn ràng vui sướng, gãi đầu, trên mặt hiện lên nụ cười ngây ngô.

Ngay sau đó, hắn thử thăm dò, nói: “Thanh niên trí thức Tôn, chuyện đôi ta hẹn hò…”

Nghe Hứa Hướng Đông nhắc đến chuyện hẹn hò, trong đáy mắt Tôn Mỹ Văn thoáng hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng nhanh chóng che giấu đi, cô ta giữ khoảng cách và tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Anh Hướng Đông, chuyện này… em phải viết thư hỏi ý ba mẹ đã, cho nên…”

“Anh hiểu, anh hiểu, thanh niên trí thức Tôn, em cứ viết thư đi, anh sẽ chờ hồi âm của em, đợi được sự đồng ý của bác trai bác gái.”

“Vâng, anh Hướng Đông, anh tốt quá.” Tôn Mỹ Văn trả lời, cúi đầu, trong đáy mắt lại đầy vẻ khinh thường.

Cô ta, Tôn Mỹ Văn, đường đường là người thành phố, làm sao có thể hẹn hò với một gã đàn ông nông thôn! Cô ta không hề điên.

Hơn nữa, cô ta chẳng hề thích Hứa Hướng Đông, thậm chí còn có chút ghét.

Nếu không vì cơm ăn áo mặc, nếu không vì muốn làm cho cuộc sống của mình và thanh niên trí thức Phó ở nông thôn dễ thở hơn, cô ta chẳng thèm dây dưa giả vờ với Hứa Hướng Đông làm gì.

Thật là, chẳng biết cuộc sống này sẽ kéo dài đến bao giờ. Cô ta đã xuống nông thôn hai năm rồi, lúc nào cũng mong được trở về thành phố.

Nhưng nghĩ đến những thanh niên trí thức đi đợt đầu, họ đã ở nông thôn mười mấy năm rồi. Căn bản không có chút hy vọng nào để trở về thành, cuối cùng chỉ đành ở lại, gả cho đàn ông nơi này, an cư lạc nghiệp, cuối cùng trở thành người nông thôn thực thụ.

Nhưng Tôn Mỹ Văn cao ngạo không hề muốn như vậy, dù cô ta cũng hiểu rõ tình cảnh gia đình mình.

Trước đây, Tôn Mỹ Văn quả thực là người thành phố, ba mẹ đều là công nhân, nhưng nhà cô ta đông con, trên cô ta có ba chị gái, dưới còn có một em trai.

Ba mẹ chỉ yêu thương em trai, hai năm trước, khi gia đình đối mặt với tình huống chỉ có thể giữ lại một đứa con, còn những đứa khác phải xuống nông thôn, em trai được giữ lại, còn bốn chị em cô ta đều phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Tôn Mỹ Văn nghĩ, nếu trước đây mẹ cô ta đồng ý để lại công việc cho cô ta, cô ta đã không phải xuống nông thôn. Nhưng mẹ cô ta không đồng ý.

Cha cô ta lại càng không muốn, vì ông ta muốn giữ công việc đó cho em trai cô ta.

Tôn Mỹ Văn nhiều lần tức giận đến mức nghiến răng vì em trai, ước gì em trai mình chưa từng được sinh ra. Nếu không có em trai, cô ta sẽ là con út trong nhà và chắc chắn có thể ở lại thành phố.

Nhưng giờ nghĩ về điều đó cũng vô ích.

Đã phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cô ta phải tự lo cho bản thân, cho dù có phải dùng chút thủ đoạn, Tôn Mỹ Văn không thấy mình làm sai. Nếu sau này không thể trở lại thành phố, cô chắc chắn sẽ không cưới người ở nông thôn. 

Cô ta muốn cưới thanh niên trí thức Phó.

Dù họ không phải người cùng địa phương, nhưng từ người khác cô ta biết được thanh niên trí thức Phó là người Kinh Thị, có gia cảnh rất tốt. Nghe nói anh xuống nông thôn chỉ để rèn luyện, có thể trở lại thành phố bất cứ lúc nào.

Nếu cô ta kết hôn với thanh niên trí thức Phó, khi anh trở về thành phố, cô ta chắc chắn cũng sẽ được đi theo, có khi còn được sắp xếp một công việc ngay sau khi trở về.

Hơn nữa, thanh niên trí thức Phó lại đẹp trai, dịu dàng như ngọc, là người quân tử, khiến Tôn Mỹ Văn thích ngay từ lần đầu gặp.

Cô ta đã quyết tâm phải ở bên thanh niên trí thức Phó.

Đáng tiếc, thanh niên trí thức Phó dường như lại có tình cảm với một cô gái trong đội sản xuất Thanh Hà, tên là Hứa Từ. Hai người họ rất mập mờ.

Cô gái tên Hứa Từ đó chỉ là một cô gái nông thôn, cùng lắm là một đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng. Cô ấy không có dáng người đẹp, khuôn mặt cũng không xinh hơn cô ta, Tôn Mỹ Văn không hiểu tại sao thanh niên trí thức Phó lại để ý đến cô ấy.

Dù thế nào đi nữa, Tôn Mỹ Văn quyết không để Hứa Từ cướp mất thanh niên trí thức Phó.

Thanh niên trí thức Phó chỉ có thể là của cô ta!

“Thanh niên trí thức Tôn, em đang nghĩ gì vậy?” Tiếng của Hứa Hướng Đông vang lên, kéo Tôn Mỹ Văn trở về thực tại.

“A, không có gì, chỉ là bụng có hơi đói thôi.”

“A, vậy thì tốt rồi.” Hứa Hướng Đông nghĩ, có lẽ vừa rồi hắn nhìn nhầm, sao lại thấy nét mặt thanh niên trí thức Tôn trông có chút dữ tợn chứ?

Nhưng khi nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô trước mặt, Hứa Hướng Đông chắc chắn là hắn đã nhìn nhầm.

“Thanh niên trí thức Tôn, nếu em đói bụng, thì mau về ăn đi, anh cũng sẽ về.” Dù không nỡ rời đi, muốn ở lại thêm với thanh niên trí thức Tôn, nhưng Hứa Hướng Đông vẫn lịch sự mà quay về.

Trên đường về, Hứa Hướng Đông còn nghĩ mãi về những khoảnh khắc vừa ở bên thanh niên trí thức Tôn. Nghĩ đến việc cô ấy định viết thư hỏi ba mẹ về chuyện tìm đối tượng, Hứa Hướng Đông không thể ngăn nụ cười nở trên môi.

Hắn không khỏi nhớ đến những gì vừa nghe được từ tiếng lòng của Hứa Cẩm Ninh.

Hứa Hướng Đông không biết tại sao mình có thể nghe được, hắn rất tò mò và bối rối, thậm chí có lúc nghĩ rằng có phải đầu óc mình có vấn đề không.

Nhưng điều khiến hắn bận tâm nhất là những lời mắng chửi của Hứa Cẩm Ninh về thanh niên trí thức Tôn.

“Cái con nhóc Hứa Cẩm Ninh đó, sao có thể chửi bới thanh niên trí thức Tôn như vậy chứ? thanh niên trí thức Tôn đâu có thích thanh niên trí thức Phó, cô ấy thích mình mà. Nếu không, sao cô ấy lại viết thư hỏi ba mẹ về chuyện hẹn hò?”

“Còn nói thanh niên trí thức Tôn sẽ đem đùi gà của mình cho thanh niên trí thức Phó ăn, làm sao có thể chứ!”

Vừa lẩm bẩm xong, Hứa Hướng Đông lại không khỏi dừng bước.

Giọng hắn có chút không chắc chắn: “Thanh niên trí thức Tôn chắc chắn sẽ không đem đùi gà của mình cho Thanh niên trí thức Phó đâu.”

Không thể nào!

Đùi gà ngon như thế, nếu không phải vì thích thanh niên trí thức Tôn và muốn tiến tới, Hứa Hướng Đông cũng chẳng đem món ăn ngon như vậy tặng cho cô.

Thanh niên trí thức Tôn không thích thanh niên trí thức Phó, làm sao lại đưa đùi gà cho anh ta.

“Đúng vậy, không thể nào!”

Dù ngoài miệng kiên định nói vậy, nhưng Hứa Hướng Đông vẫn không thể tiếp tục bước đi.

Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn quyết định quay lại viện thanh niên trí thức.

“Mình phải quay lại xem mới được.”

“Thanh niên trí thức Tôn chắc chắn sẽ không đưa đùi gà cho thanh niên trí thức Phó.”

“Nếu mình thấy không có chuyện đó, thì có thể chứng minh được cô ấy trong sạch.” Hắn còn có thể quay về và dạy cho Hứa Cẩm Ninh một bài học vì dám nói bậy.

Càng nghĩ, Hứa Hướng Đông càng cảm thấy cần phải quay lại, hắn muốn chứng minh thanh niên trí thức Tôn trong sạch.

Vì vậy, khi quay lại viện thanh niên trí thức, Hứa Hướng Đông không gọi Tôn Mỹ Văn như trước, mà lặng lẽ lẻn vào, vì cổng viện không khóa.

Vừa vào trong, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tôn Mỹ Văn.

Hứa Hướng Đông lập tức bước nhanh hơn về phía đó.

Chẳng mấy chốc, hắn lại nghe thấy giọng Tôn Mỹ Văn lần nữa.

“Thanh niên trí thức Phó, anh nhận lấy canh gà và đùi gà của tôi đi, đây là tôi mua từ Tiệm Cơm Quốc Doanh về, rất ngon đấy.”

“Thanh niên trí thức Tôn, không cần đâu, cô cứ để dành cho mình ăn đi.”

“Tôi ăn rồi, thanh niên trí thức Phó, anh xem anh đã bao lâu rồi không được ăn thịt. Đùi gà và canh gà này thật sự rất ngon, anh cứ nhận lấy. Nếu anh thấy áy náy, thì cho tôi mượn một cuốn sách thường đọc của anh cũng được.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play