“Ngày đó buổi tối, tôi thấy cô ở trong khu rừng nhỏ, cũng thấy cô cùng Triệu Hồng Tinh…”
“Tôn thanh niên trí thức, tôi đã biết rõ cô là người như thế nào rồi. Trước đây là do tôi không sáng suốt, bị cô lừa dối, nên mới có thể thích cô. Bây giờ thì không, tôi hiểu rõ, cô cũng không thích tôi, chỉ là muốn lợi dụng tôi mà thôi. Nhưng tôi không phải là người ngu ngốc.”
“Trước đây, tôi không tính toán với cô, nhưng từ giờ trở đi, mong cô đừng quấy rầy tôi, đừng đến tìm tôi nữa.” Hứa Hướng Đông tiếp tục, không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với cô, cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho tương lai của mình.
“Bằng không, tôi không chắc mình có thể không tiết lộ việc cô cùng Phó thanh niên tri thức, cô và Triệu Hồng Tinh đã làm gì trong khu rừng nhỏ vào buổi tối đó.”
Nói xong, Hứa Hướng Đông nhìn Tôn Mỹ Văn bằng ánh mắt đầy ý nghĩa, rồi bước qua nàng mà rời đi.
Tôn Mỹ Văn đứng tại chỗ, tức giận đến run rẩy cả người.
“Phì, anh nghĩ tôi thích anh sao? Tôi không thích anh đâu. Anh còn kém xa Phó thanh niên trí thức, tôi không muốn lãng phí tâm tư vào anh đâu.”
Tôn Mỹ Văn dậm chân, cảm thấy buồn bực, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận và quyết định từ bỏ Hứa Hướng Đông.
Việc của cô ta với Triệu Hồng Tinh không thể để người khác biết, càng không thể để Phó thanh niên trí thức biết.
Nghĩ ngợi một hồi, Tôn Mỹ Văn mới rời đi.
Chưa được bao lâu, một người từ trong bụi cỏ bước ra, người đó chính là Triệu Hồng Tinh.
Triệu Hồng Tinh nhìn theo bóng dáng Tôn Mỹ Văn rời đi, khẽ hừ một tiếng, rồi nhổ nước bọt xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ đắc chí đối với Tôn Mỹ Văn.
Triệu Hồng Tinh biết Tôn Mỹ Văn thích Phó thanh niên trí thức sao? Đương nhiên biết.
Hắn cũng biết Phó thanh niên trí thức không thích Tôn Mỹ Văn.
Triệu Hồng Tinh không chỉ biết Tôn Mỹ Văn đang đùa giỡn với hắn, mà còn biết Tôn Mỹ Văn thực ra không thích hắn.
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn chỉ cần cuối cùng có thể giữ Tôn Mỹ Văn ở lại trong đội sản xuất Thanh Hà, để hắn có thể có một đứa con là đủ.
Còn lại, Triệu Hồng Tinh không quan tâm.
Triệu Hồng Tinh nằm ngửa ra, thở dài một tiếng, rồi đứng dậy rời đi, tâm trạng trông có vẻ khá tốt.
Sau ngày hôm đó, Tôn Mỹ Văn cuối cùng không còn tìm Hứa Hướng Đông nữa. Thậm chí khi gặp Hứa Hướng Đông, cô còn tránh xa, hoàn toàn trái ngược với trước đây.
Hứa Hướng Đông rất vui với sự thay đổi này.
Tuy nhiên, Hứa Hướng Đông lại rất quan tâm đến việc kết hôn.
Sáng hôm nay, sau khi ăn sáng xong, anh đã nói với Trương Ái Liên về việc anh muốn cưới vợ và nhờ bà tìm một bà mai cho anh.
“Cái gì, con muốn cưới vợ? Không phải con thích Tôn thanh niên trí thức sao?” Trương Ái Liên ngạc nhiên hỏi. Mặc dù bà không quá thích những thanh niên trí thức, cảm thấy họ không đáng tin và tính cách không tốt, nhưng nếu con trai thích, bà cũng không có ý kiến nhiều.
Chỉ là, hôm nay con trai lớn lại nói muốn kết hôn, điều này khiến bà rất bất ngờ.
“Không thích, cô ấy không phải là người tốt.” Hứa Hướng Đông không muốn nhắc đến Tôn thanh niên trí thức nữa. Việc thích cô ấy đã trở thành một phần quá khứ đen tối, anh không còn hiểu vì sao trước đây mình lại mê muội đến vậy.
“Vậy những thứ đã đưa cho cô ấy trước đây thì sao, có cần phải đòi lại không?” Hứa Hướng Bắc hỏi.
Hứa Hướng Bắc là người khá thực dụng, anh nghĩ rằng, nếu Tôn thanh niên trí thức sau này trở thành người trong gia đình thì những thứ đã cho đi sẽ không thể đòi lại. Nhưng hiện tại, cô ấy chưa phải là người trong gia đình, liệu có cần phải đòi lại không?
Dù sao, nếu là anh, anh chắc chắn sẽ đòi lại.
Tuy nhiên, anh cảm thấy anh của mình sẽ không làm vậy.
Quả nhiên, Hứa Hướng Đông lắc đầu, nói rằng anh sẽ không đòi lại những thứ đã cho Tôn thanh niên trí thức.
Cuối cùng, đó là lỗi của anhkhi trước, coi như là bài học cho mình.
Từ nay về sau, anh tuyệt đối không làm như vậy nữa.
Hứa Hướng Bắc chỉ cười cười, không nói gì thêm, anh biết anh của mình sẽ không đòi lại, nhưng anh cũng không quá bận tâm.
Hứa Cẩm Ninh lặng lẽ quan sát Hứa Hướng Bắc.
Hiện tại, người trong gia đình Hứa gia, dường như chỉ có mình cậu em này chưa tỉnh ngộ, không biết cơ hội đang ở đâu.
Hứa Cẩm Ninh hiểu điều này vì hành động của Hứa Hướng Bắc hiện giờ hoàn toàn giống như trong cốt truyện, không có chút châm chọc hay mỉa mai nào đối với cô, mà hoàn toàn làm ngơ, như thể cô không tồn tại trong gia đình.
Khi nhìn thấy Hứa Cẩm Ninh, anh cũng giả vờ không thấy.
Hứa Cẩm Ninh tự nhủ rằng không cần vội, từ từ mà tiến hành.
Trong khi đó, cuộc thảo luận về chuyện mai mối cho Hứa Hướng Đông vẫn tiếp tục.
"Vậy con muốn tìm một người như thế nào?"
Hứa Hướng Đông suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừm, phải đẹp, còn phải chăm chỉ, người phải tốt, tính cách không thể dữ dằn, phải là người con thích và người đó cũng thích con, không được đua đòi."
Trương Ái Liên: "Yêu cầu của con không ít đâu."
"Được, nếu con đã quyết định, mẹ sẽ thu xếp cho con, đến lúc đó sẽ xem thế nào."
Nghe thấy thế, Hứa Cẩm Ninh lại nhớ đến một người.
【Anh hai, em nghĩ có một người rất hợp với anh!】
Hứa Hướng Đông quay đầu nhìn Hứa Cẩm Ninh, thấy cô không nói gì, thì biết cô đang nghĩ trong đầu.
Cô em gái này, chẳng lẽ còn biết những chuyện khác nữa?
Ai là người hợp với anh?
Hứa Hướng Đông cũng muốn nghe thử.
【Anh hai , chị Ôn Ngọc Lan ở đội sản xuất Đại Du bên cạnh rất hợp với anh, hơn nữa chị ấy còn đặc biệt thích anh nữa.】
Cái gì, Ôn Ngọc Lan!
Hứa Hướng Đông tròn mắt ngạc nhiên, không thể nào!
Không trách Hứa Hướng Đông lại ngạc nhiên như vậy, vì danh tiếng của Ôn Ngọc Lan đã lan rộng khắp các thôn xung quanh, không ai là không biết.
Nói về Ôn Ngọc Lan, thời trẻ cuộc đời cô cũng thật đáng thương.
Cha mẹ cô sớm mất do tai nạn, và cô được nhị thúc nhị thẩm nhận nuôi, sống cùng họ.
Dĩ nhiên, chú thím a của cô nhận nuôi cô là vì họ thèm khát căn nhà mà cha mẹ Ôn Ngọc Lan để lại. Gia đình của họ đông người, vì vậy họ mới nhận nuôi cô để có căn nhà đó.
Lúc ấy, Ôn Ngọc Lan mới 5 tuổi.
Tuy nhiên, sau khi nhị thúc nhị thẩm nhận nuôi và chuyển vào ở trong nhà cô, họ lại không đối xử tốt với cô.
Họ luôn bắt cô làm việc nhà và thủ công, thậm chí bắt cô ra đồng làm việc khi còn rất nhỏ. Cô không đủ ăn, không đủ mặc, và khi bị ốm cũng không được chữa trị.
Cuộc sống như vậy kéo dài cho đến khi Ôn Ngọc Lan 15 tuổi. Khi đó, nhị thúc nhị thẩm định gả cô cho một người đàn ông goá vợ đã 50 tuổi và bị què chân, thì Ôn Ngọc Lan bùng nổ.
Trước 15 tuổi, Ôn Ngọc Lan là một cô bé yếu đuối, luôn chịu đựng.
Nhưng sau sự kiện đó, cô hoàn toàn thay đổi. Cô thậm chí cầm rìu để đối đầu với nhị thúc nhị thẩm, đe dọa và sử dụng đủ loại thủ đoạn.
Cuối cùng, nhị thúc nhị thẩm của cô hoảng sợ đến mức không dám động đến cô nữa, và thậm chí không dám ở lại căn nhà, trả lại cho cô.
Lúc đó, Ôn Ngọc Lan đã cầm rìu và đuổi cả nhà nhị thúc nhị thẩm ra khỏi thôn.
Cũng nhờ sự kiện này, Ôn Ngọc Lan trở nên nổi tiếng. Cả mấy thôn xung quanh đều biết cô là người mạnh mẽ và dữ dằn, và ấn tượng về cô là người hung hãn và xấu xí đã in sâu vào trí nhớ của mọi người.