Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày được sống thêm chính là một niềm hạnh phúc. Hứa Cẩm Ninh cảm thấy may mắn vì bản thân là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, nhạy cảm và  luôn giữ thái độ sống “Phật hệ”  an nhiên, tự tại.

Tỉnh dậy, Hứa Cẩm Ninh vẫn chưa muốn ra khỏi giường, cứ thế nằm từ sáng đến trưa. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng mọi người trong gia đình họ Hứa trở về, cùng với mùi canh gà thơm phức lan tỏa khắp nhà.

Cô xoa xoa cái bụng đang kêu ọt ọt của mình. Mùi thơm này thật sự quá hấp dẫn!

Lúc này, Trương Ái Liên mở cửa bước vào, thấy Hứa Cẩm Ninh đã tỉnh.

"Ninh Ninh dậy rồi à? Dậy ăn cơm, uống canh gà đi con."

"Vâng ạ." Hứa Cẩm Ninh đương nhiên không từ chối.

Trên người cô là một bộ quần áo màu xám xanh đã sờn vải, vá chằng vá đụp, đây là quần áo của nguyên chủ.

Thực ra, tuy trước đây nguyên chủ sống như một tiểu thư thực thụ, nhưng vì từ nhỏ đã sống cùng cha mẹ nuôi, nên khi cùng gia đình đó chuyển đến nông trường, cuộc sống cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Ngược lại, Hứa Phương Phương khi sống cùng gia đình họ Hứa, được cha mẹ và anh chị yêu thương, chiều chuộng. Dù ở nông thôn, nhưng quần áo của cô ta lúc nào cũng là đẹp nhất so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Hứa Phương Phương đã rời đi, nhưng cô ta không mang theo quần áo của mình.

Những bộ quần áo đó đẹp hơn của nguyên chủ rất nhiều, nhưng nguyên chủ không muốn mặc.

Giờ Hứa Cẩm Ninh cũng không muốn mặc quần áo của người khác.

Sau khi thay quần áo xong, bước ra ngoài, Hứa Cẩm Ninh nghe thấy giọng của anh hai.

"Mẹ, cho con cái đùi gà này đi, biết đâu thanh niên trí thức Tôn  ăn xong sẽ đồng ý làm đối tượng của con."

Hứa Cẩm Ninh không nhịn được mà đảo mắt, trong lòng thầm than thở.

[Hứa Hướng Đông này đúng là ngốc nghếch, chẳng lẽ không biết "theo đuổi người ta mãi cuối cùng cũng chẳng được gì" sao? Cô thanh niên trí thức Tôn kia chỉ coi anh là công cụ để có cơm ăn và làm việc thôi. Người ta thích là Phó thanh niên trí thức, người có học thức và địa vị cao, sao có thể thích anh được.]

Đang ngồi ăn đùi gà đầy mong đợi, Hứa Hướng Đông bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, quay lại hỏi: "Ai vừa nói mình như vậy?"

Hứa Cẩm Ninh giật mình trước giọng nói bất ngờ của Hứa Hướng Đông.

Cô đâu có nói gì, chỉ là nghĩ thầm trong lòng thôi mà.

Lúc này, Hứa Hướng Đông nhìn quanh phòng và cuối cùng dừng mắt trên người Hứa Cẩm Ninh.

Giọng nói đó, nghe giống như giọng của cô em gái mới đến.

Cha Hứa lúc này lên tiếng: "Hướng Đông, con làm sao vậy? Vừa nãy có ai nói gì đâu."

Hứa Hướng Đông im lặng. Cha anh sẽ không lừa dối, nhưng vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy Hứa Cẩm Ninh nói chuyện. Chẳng lẽ anh nghe nhầm?

Hứa Hướng Đông chỉ cau mày rồi tiếp tục ăn đùi gà.

"Mẹ, gắp cho con miếng đùi gà nữa," hắn nhanh tay gắp đùi gà bỏ vào bát mình.

Đúng lúc đó, Hứa Cẩm Ninh cũng nhìn qua.

Mùi canh gà thơm lừng, đùi gà hầm mềm mại, nhìn thôi đã muốn ăn ngay.

Hứa Cẩm Ninh nhớ rằng trong truyện có nhắc đến việc Trương Ái Liên nấu ăn rất ngon.

Món canh gà này còn thơm hơn những món cô từng ăn ở thế kỷ 21.

Và đùi gà kia...

Nếu là ở thế kỷ 21, cô chắc chắn không động đến, nhưng hiện tại...

[Đùi gà này trông ngon quá, canh gà cũng thơm đến mức muốn ngất đi, mẹ nó, sao tay nghề nấu ăn của mẹ lại đỉnh thế này.]

[Hứa Hướng Đông, anh không muốn ăn đùi gà thì đưa cho em ăn đi, sao lại đem cho cái cô thanh niên trí thức Tôn kia? Cô ta sẽ chỉ lấy đùi gà của anh để tặng cho Phó thanh niên trí thức thôi. Đưa cho em gái ruột của anh còn hơn.]

Trương Ái Liên và Hứa Hướng Đông đều nghe rõ những câu này.

Trương Ái Liên cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Ninh Ninh vừa nãy không nói gì, sao bỗng nhiên bà lại nghe thấy Ninh Ninh khen tay nghề nấu ăn của mình? Tuy là bà nấu ăn ngon thật.

Kỳ lạ, làm sao lại nghe được, chẳng lẽ tai bà có vấn đề?

Trong khi đó, Hứa Hướng Đông lại một lần nữa nghe rõ mồn một giọng của cô em gái mới đến. Lần này và cả lần trước nữa, chắc chắn là Hứa Cẩm Ninh nói. Vậy mà cha anh còn bênh vực con bé, giấu giếm anh.

Ngay khi Hứa Hướng Đông trừng mắt nhìn Hứa Cẩm Ninh với vẻ giận dữ, định nói gì đó...

Thì giọng nói kia lại vang lên.

[A a, sao Hứa Hướng Đông nhìn mình với ánh mắt đáng sợ thế, sợ quá đi mất.]

[Đối xử hung dữ với em gái ruột mà lại tốt với người ngoài như thế. Mù quáng theo đuổi người ta, không biết rằng cô ta chỉ lợi dụng anh thôi sao. Cô thanh niên trí thức Tôn kia không chỉ trêu ghẹo anh, mà còn cả Triệu Hồng Tinh trong làng. Mỗi lần đều tỏ ra ngây thơ, nhưng thực chất đều muốn lấy thứ gì đó từ cả anh và Triệu Hồng Tinh. Anh ngốc thật đấy, không nhận ra, sau này sẽ phải trả giá.]

[Còn không bằng Triệu Hồng Tinh, đã sớm nhìn thấu vấn đề, biết cách trao đổi để lấy phần thưởng. Nếu không nhớ nhầm, tối nay lúc 7 giờ, Triệu Hồng Tinh và thanh niên trí thức Tôn sẽ gặp nhau ở rừng sau núi. Triệu Hồng Tinh sẽ đưa cho thanh niên trí thức Tôn bánh hạch đào, đổi lại hai người đó sẽ hôn nhau.]

Hứa Hướng Đông sầm mặt lại, nhìn cô em gái gầy yếu với vẻ mặt ngây thơ, vô tội trước mắt.

Cuối cùng, anh kinh hãi nhận ra rằng vừa rồi Hứa Cẩm Ninh thật sự không hề mở miệng nói.

Nhưng anh vẫn nghe rõ ràng tiếng nói của cô.

Nếu con bé không nói thành lời, vậy anh nghe được cái gì?

Chẳng lẽ là... suy nghĩ trong lòng con bé?

Hứa Hướng Đông thầm suy đoán, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Nhưng Hứa Cẩm Ninh vừa nói cái gì vậy chứ, thanh niên trí thức Tôn sao có thể là người như thế?

Cô Tôn xinh đẹp, trong sáng như vậy, sao có thể liên quan đến cái tên Triệu Hồng Tinh, kẻ lêu lổng trong làng? Hơn nữa, tuy cô Tôn không nói ra, nhưng từ cách cô ấy biểu hiện, Hứa Hướng Đông biết cô ấy chắc chắn thích mình. Vì vậy cô ấy mới nhận đồ của anh, sao có thể thích Phó thanh niên trí thức được? Mặc dù nhiều thanh niên trí thức và cô gái trong làng đều thích anh ta, nhưng chắc chắn không bao gồm thanh niên trí thức. Tôn

Hứa Hướng Đông không quá bận tâm đến việc mình có thể nghe thấy suy nghĩ của cô em gái mới đến.

Anh tức giận trừng mắt nhìn Hứa Cẩm Ninh một cái, rồi bưng tô canh gà đầy ắp cùng với chiếc đùi gà lớn rời đi.

"Hướng Đông, con không ăn cơm à?"

"Giữa trưa rồi, chắc cô thanh niên trí thức Tôn cũng đói bụng. Để con đem canh gà và đùi gà cho cô ấy."

Khi bước ra cửa, Hứa Hướng Đông còn loáng thoáng nghe thấy giọng Hứa Cẩm Ninh.

[Canh gà và đùi gà của tôi ơi, thôi vậy, người bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc gặp phải trà xanh thì coi như không cứu nổi.]

Hứa Hướng Đông hừ lạnh một tiếng. Cái gì mà "mụ mị đầu óc", "trà xanh", anh chưa từng nghe qua những từ này.

Nhưng những lời Hứa Cẩm Ninh nói chắc chắn là bịa đặt. Thanh niên trí thức Tôn là người tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play